Chương 5

Khi cô ý thức rằng người đàn ông này hẳn là Lục Hoài Châu, Phương Uyển có chút kinh ngạc vì dáng vẻ của hắn: “Ba…?”

Ngoại hình của Cố Cường chỉ có thể coi như là có ngũ quan đoan chính, ngoại trừ chiều cao có lẽ được thừa hưởng từ Lục Hoài Châu thì những cái khác đều giống mẹ chồng cô hơn.

Không ngờ rằng Lục Hoài Châu trông không hề giống một ông già hỏng bét như y đã miêu tả trong thư, có lẽ do y là quân nhân nên y có dáng người cao to, bả vai dày rộng, trên mặt lộ ra vài dấu vết tang thương, nhưng lại rất xứng với phong thái và khí chất của y, cũng càng làm tăng sự hấp dẫn của y lên gấp bội.

Khi Lục Hoài Châu nghe cô nhỏ giọng gọi mình là ba thì trong lòng mềm nhũn, lúc nói chuyện cũng không khỏi nhẹ giọng hơn đôi chút. Trước giờ y chưa từng tiếp xúc với cô gái nào cỡ tuổi cô, thế nên chỉ cảm thấy cô quá gầy yếu, mà lúc này cô lại còn đang mang thai nữa chứ. Cánh tay gầy guộc đến độ hắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể tóm gọn.

Y cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn một chút: “Dọc đường đã vất vả cho con rồi, con vào phòng khách nghỉ ngơi đi, để ba nấu cơm cho.”

Giọng điệu khi nói chuyện của y khiến người ta không tự chủ được muốn nghe theo. Trong lòng Phương Uyển vốn còn đang không yên nhưng cũng ngây ngốc gật đầu, theo lời y nói mà đi đến ghế tràng kỷ trong phòng khách kia.

Đi được nửa đường, cô mới định thần lại, sao cô có thể không biết xấu hổ mà thực sự để y nấu cơm một mình như vậy được. Cô chỉ mới đến đây, cũng không thân quen với Lục Hoài Châu, lại không dám phản bác, do dự tới lui, cô quyết định quay trở lại phòng bếp, đứng một bên rồi nói: “Để con giúp ba một tay đi, ba.”

Hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, cô nghĩ mình nhất định không thể để lại ấn tượng hết ăn lại nằm, vô cùng lười biếng trong mắt ba chồng được, dù sao cũng sẽ còn sống với nhau lâu dài mà.

Hai người cùng nhau nấu ăn nên tốc độ rất nhanh, Lục Hoài Châu quay đầu nhìn cô con dâu đang dọn cơm lên, quay lưng về phía mình. Tạp dề buộc bên hông, lộ ra rõ ràng vòng eo dưới bộ quần áo rộng thùng thình trên người. Chắc là do số tháng còn ít nên nhìn cô không hề giống phụ nữ có thai chút nào.

Nhất định phải nuôi cô béo lên một chút – ý nghĩ đó rất tự nhiên mà hiện lên trong đầu y. Trước khi cô quay người, y đã thu hồi tầm mắt, bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp.

Phương Uyển nghe thấy tiếng bước chân của ba chồng rời khỏi phòng bếp, bờ vai đang căng thẳng của cô lập tức thả lỏng. Không biết vì sao khi ở cùng y, cô luôn cảm thấy căng thẳng, cứ sợ mình có chỗ nào đó làm không tốt. Cô hít một hơi thật sâu, cầm tô cơm đã bới xong trên tay rồi đi ra ngoài theo y.

Đến bàn ăn, thấy ba chồng đã ngồi rồi nên cô cũng ngồi xuống đối diện y. Trên bàn, những món ăn mặn đều được đặt ở trước mặt cô. Sau khi cô ngồi xuống thì lặng lẽ chờ đợi người trước mặt mình động đũa trước.

“Ăn đi, ở nhà đừng quá giữ kẽ.” Lục Hoài Châu chủ động gắp một miếng thịt vào bát của cô: “Dọc theo đường đi đều thuận lợi cả chứ?”

“Cám ơn ba, đều thuận lợi cả ạ.” Phương Uyển vẫn có chút không dám nhìn y, cô chỉ cảm thấy khí tràng của người thật còn mạnh mẽ hơn trong thư nhiều, lúc nói chuyện vẻ mặt y cũng rất nghiêm túc. Chỉ khi nào y hỏi thì cô mới lên tiếng trả lời, còn những lúc khác thì chỉ biết cúi đầu ăn cơm thôi.

Dưới hành động không ngừng gắp thức ăn cho mình của y, Phương Uyển đã ăn nhiều hơn bình thường lắm rồi, nếu còn ăn thêm nữa thì sẽ bị đầy bụng mất. Lúc Lục Hoài Châu muốn múc cho cô một bát canh thì cô nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Ba, con no rồi.”

Nói xong, sợ y không tin, cô liền đặt tay lên bụng dưới, kéo căng quần áo, để lộ ra cái bụng đã no căng rồi.

Quả thực, nơi đó có chút hơi phồng lên, thành một đường vòng cung không mấy rõ ràng dưới lớp quần áo. Nhưng khi cô kéo quần áo như thế, bộ ngực cao ngất cũng trở nên rõ ràng hơn dưới lớp quần áo.

Lục Hoài Châu không chút giấu vết mà nhìn đi chỗ khác: “Ngày mai ba có thời gian, để ba đưa con đi bác sĩ kiểm tra sức khỏe, nhân tiện đi mua sắm vài thứ luôn.”

Lúc này Phương Uyển mới phát hiện, vừa rồi khi ăn cơm, hẵn là Lục Hoài Châu đã kiềm chế bản thân, chưa thực sự dùng hết sức ăn của mình. Bây giờ, chỉ khi cô đã ăn xong rồi, y mới nhanh chóng xử lý sạch sẽ chỗ đồ ăn còn lại trên bàn. Vốn dĩ cô còn thầm nghĩ đồ ăn tối nay hình như nấu hơi nhiều, hai người ăn không hết, bây giờ xem ra y chỉ đơn giản là để cô ăn trước thôi.

Ăn xong, Lục Hoài Châu ngăn lại Phương Uyển đang muốn thu dọn chén đĩa: “Để ba.”

Bình luận

Để lại bình luận