Chương 5

“Tôi cũng giúp được,” Tường Vi không chịu đứng ngoài, “Lúc hai vợ chồng bận, tôi trông bé Cún được. Còn lúc ba đứa kia cãi nhau chuyện chọn đồ, tôi sẽ đứng ra quyết định.”

“Được! Quyết thế đi, mọi người giúp nhiệt tình nhé. Sau này mời cả đám đến chơi nhà công nghệ cao, nhiệt độ ổn định quanh năm,” Minh Tâm phấn khởi nâng cốc.

“Đồ khoe mẽ!” Minh Anh không nể nang, giơ cốc trà cụng với Phương Uyên.

Tàn tiệc, mọi người lục tục kéo ra ngoài. Đi qua hành lang đầy phòng bao hai bên, Minh Tâm và Văn Dương vẫn như mọi khi, khoác vai nhau đi đầu. Kiều Trinh và Phương Uyên khoác tay theo sau. Minh Anh đẩy xe nôi giúp Tường Vi, đi trước tôi và Khánh Hưng. Tôi quen kiểm tra lại xem có quên gì không, cùng Khánh Hưng đi vệ sinh phòng bao nên ra cuối. Kiều Trinh bỗng dừng lại, gọi một người đàn ông từ phòng bao bên cạnh, “Bí thư Hoàng Khánh.” Minh Tâm, Văn Dương và Minh Anh cũng thấy người đó, đồng thanh gọi “Bí thư Hoàng Khánh.” Tôi bước tới, nhìn rõ người đàn ông thì bật cười – nhỏ thế giới thật! Hoàng Khánh, bạn cùng bàn thời cấp ba, sau đó ít liên lạc, vậy mà hôm nay gặp lại. Hồi cấp ba, Hoàng Khánh đã là fan cuồng tư tưởng chính trị, kiểu “hồng phấn” thời nay. Anh ta học Đại học Công nghiệp, một trong bảy trường quốc phòng, và vào Đảng ngay ở đại học. Trước đây, tại các buổi họp lớp, anh ta hay kể về kế hoạch đời mình, rồi trở về quê làm công chức Bộ Công nghiệp, giám sát các doanh nghiệp hóa chất tỉnh. Sau đó, anh ta xin xuống làm phó giám đốc một nhà máy hóa chất sắp phá sản ở thành phố, một năm sau làm giám đốc, vực dậy nhà máy có lãi. Từ đó, anh ta không dự họp lớp nữa, cả đám mất liên lạc. Ai ngờ giờ anh ta quay về thành phố, làm bí thư viện hóa chất.

Hoàng Khánh gật đầu với bốn người, cười, “Bộ tứ ăn nhậu của viện lại đi hoạt động à.” Thấy tôi, anh ta ngạc nhiên, bước tới nắm tay tôi, “Ngọc Thành! Sao lại là mày!” Rồi đấm một cú vào vai tôi đau điếng. Tôi hất cằm về phía Kiều Trinh, “Đi ăn với vợ và bạn bè.”

“Ai? Kiều Trinh là vợ mày? Haha, mỹ nhân lạnh lùng của viện bị mày cuỗm mất! Khoan, mày già thế mà dám ăn cỏ non, đồ cầm thú!” Hoàng Khánh oàng tuôn một tràng không kiêng nể, cả đám xung quanh trừ tôi và Kiều Trinh đều che miệng cười. Hoàng Khánh nhìn quanh, được Minh Tâm giới thiệu, gật gù, “Trừ thằng bạn già này, toàn trai xinh gái đẹp.”

“Thôi, mấy người đi trước đi, tao nói chuyện với bạn cũ tí,” Hoàng Khánh vẫy tay, kéo tôi ra góc hành lang.

“Hút thuốc không? Không thì tao hút một mình,” Hoàng Khánhchâm điếu thuốc.

“Kiều Trinh là mỹ nhân lạnh lùng, viện mày có mỹ nhân nóng bỏng nào không?” tôi hỏi.

“Điểm chú ý của mày vẫn kỳ quặc như xưa. Có chứ, vừa nãy cũng ở đây, Minh Anh đấy,” Trương Đình đáp.

Tôi gật đầu, đúng là Minh Anh nhỏ nhắn, xinh đẹp, tính tình sôi nổi, đúng chuẩn “mỹ nhân nóng bỏng”.

“Sao giờ mày không đi họp lớp, bảy năm rồi không gặp, may mà mày không thay đổi nhiều, tao vẫn nhận ra. Không ngờ mày là bí thư viện hóa chất,” tôi nói.

“Bận vãi, Kiều Trinh không kể tao vực cái viện từ hố đen ngân sách thành thần tài của sở à?” Trương Đình hùng hồn, đầy tự hào. “Ăn uống chẳng có thời gian, lấy đâu ra tâm trí họp lớp. Còn mày, đổi nhiều đấy, tóc ít đi, bụng phệ lên, may mà tao tinh mắt không nhận nhầm.”

“Mày tán được Kiều Trinh, thằng thường như mày không sợ bị đám trai theo đuổi cô ấy đá đít à?” Hoàng Khánh độc mồm độc miệng, tôi chẳng hiểu sao hắn lại lăn lộn được trong đội ngũ Đảng.

“Cút! Toàn nói chuyện vớ vẩn!” Tôi đấm trả một cú vào vai Hoàng Khánh, cảm nhận vai hắn săn chắc, khác hẳn đám trung niên béo bụng như tôi, chắc là có tập luyện.

“Hoàng Khánh!” Một giọng nữ bực bội vang lên từ phòng bao, “Kêu anh đi giục món, anh…” Người phụ nữ bước ra, mặc áo sơ mi bó sát khoe đường cong tuyệt mỹ, hóa ra là Thanh Mai, đàn em kém tôi ba khóa. Hồi cô ấy nhập học, tôi là cán bộ năm cuối ra ga đón, chỉ có mỗi cô ấy là con gái, lại là mỹ nhân, làm cả viện xôn xao. Suốt đại học, chúng tôi không tương tác nhiều, chỉ hợp tác lúc tôi phụ trách hậu cần giải bóng chuyền viện, còn cô ấy làm đội trưởng đội cổ vũ. Thanh Mai không phải kiểu hoa hậu vô dụng, rất năng nổ, có đầu óc, tham gia tổ chức và hậu cần giải đấu, được cả đội lẫn thầy cô khen ngợi. Cô ấy hay càm ràm vì bị chọn làm đội trưởng cổ vũ, muốn làm việc thiết thực hơn. Không ngờ lại gặp ở đây.

Bình luận

Để lại bình luận