Chương 5

Trong không gian mờ mịt của nhân chủng túi, sương hồng phấn dày đặc như màn sương ma mị, tràn ngập mùi hương ngọt ngào, quyến rũ, len lỏi vào từng thớ thịt, kích thích thần kinh đến tê dại. Quan Âm đứng giữa không gian, đôi tay mảnh khảnh cố che đi cặp vú khủng đang phập phồng dữ dội dưới lớp áo lụa trắng mỏng manh. Hai núm vú đỏ bừng, căng cứng, lấp ló qua khe áo, như muốn mời gọi kẻ khác lao đến mà cắn lấy. “Ư… khốn kiếp… cái sương mù này… làm ta… nóng ran cả người…” – nàng thở hổn hển, giọng run run, đôi má ửng hồng như hoa đào nở. Dưới hạ thể, đám lông đen dày đặc che phủ cái lồn mũm mĩm, nhưng khe lồn ướt át không ngừng co bóp, dâm thủy rỉ ra, chảy dài xuống đôi chân ngọc thon dài. “Không… ta là Quan Thế Âm… không thể để cái thứ bẩn thỉu này điều khiển!” – nàng nghiến răng, cố giữ lý trí, nhưng cơ thể lại phản bội, từng đợt khoái cảm dâng lên từ bụng dưới, khiến nàng run rẩy.
Tây Vương Mẫu đứng bên cạnh, tình cảnh cũng chẳng khá hơn. Nàng ôm chặt cặp vú căng mọng, to như hai quả dưa hấu chín, nhưng lớp áo lụa vàng không thể che nổi hai núm vú đen mịn, sưng to như hai quả nho chín mọng. “Hừ… cái sương mù quái quỷ này… làm ta… muốn phát điên…” – nàng lẩm bẩm, giọng đầy tức giận nhưng xen lẫn chút rên rỉ dâm đãng. Dưới hạ thể, đám lông đen quăn tít lộ ra qua khe áo, cái lồn mũm mĩm ướt át, dâm thủy chảy thành dòng, thấm đẫm lớp lụa mỏng. “Khốn kiếp Hoàng Mi… dám dùng thứ bẩn thỉu này với ta… ta sẽ băm vằm ngươi!” – nàng gầm lên, đôi tay siết chặt, làm cặp vú rung lên bần bật, như muốn xé toạc áo lụa. Nhưng ánh mắt nàng lại thoáng mê ly, như thể sương mù đã len lỏi vào tận cốt tủy, khiến nàng khó lòng chống cự.
Đột nhiên, từ trong màn sương hồng, hàng chục con quái vật thấp bé, xấu xí trồi lên. Chúng có làn da xanh lét, thân hình chỉ bằng nửa Tây Vương Mẫu, với đôi tai to như quạt nan và cái mũi dài ngoằng. Dưới háng, mỗi con đều có một con cặc thô to, gân guốc, lấp ló trong lớp da xanh, không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt, bốc mùi tanh nồng. “Mẹ kiếp… lũ quái vật bẩn thỉu này là cái gì?!” – Quan Âm gào lên, đôi tay ôm chặt cặp vú, ánh mắt lóe lên tia kinh hoàng. Nàng cố bước lùi, nhưng cặp mông căng mọng lắc lư, làm lớp áo lụa trượt xuống, để lộ khe mông trắng nõn. “Hừ, đám rác rưởi này dám xuất hiện trước mặt ta? Muốn chết à!” – nàng nghiến răng, giọng đầy sát khí, nhưng cơ thể lại nóng ran, cái lồn ướt át co bóp dữ dội, như thể bị sương mù kích thích.
Tây Vương Mẫu cũng không chịu nổi, ánh mắt nàng lấp lánh tia giận dữ xen lẫn bối rối. “Quan Âm muội muội, đừng manh động! Lũ này chắc là tay sai của Hoàng Mi, không đáng để chúng ta ra tay!” – nàng quát lớn, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run run, như thể đang cố kìm nén cơn sóng dục vọng dâng trào. Cặp vú khủng của nàng rung lên mỗi khi nàng cử động, hai núm vú đen mịn lấp ló, như muốn mời gọi lũ quái vật. “Hừ, lũ rác rưởi này… chỉ nhìn thôi đã muốn ói!” – nàng lẩm bẩm, nhưng ánh mắt lại thoáng lướt qua con cặc thô to của một con quái, khiến nàng vô thức nuốt nước bọt. “Không… sao lại… to thế…” – nàng tự nhủ, giọng lạc đi, đôi má ửng hồng, như thể nội tâm đang đấu tranh dữ dội giữa lý trí và dục vọng.
Lũ quái vật không thèm để ý đến hai nữ thần, chúng quay sang nhìn nhau, ánh mắt đỏ rực, đầy khát khao. Chúng lao vào tranh giành, cắn xé, con cặc thô to lắc lư trong không khí, va chạm vào nhau, phát ra tiếng “bẹp bẹp” dâm dục. Một con quái vật gầm lên, giọng khàn khàn: “Mẹ kiếp, lồn ngon thế này, để tao trước!” Một con khác gào lại: “Cút! Tao mới là người xứng đáng địt!” Tiếng cãi vã xen lẫn tiếng va chạm da thịt khiến không gian thêm phần hỗn loạn. Quan Âm và Tây Vương Mẫu đứng nhìn, ánh mắt vừa kinh tởm vừa bối rối, cơ thể lại càng nóng ran, như thể sương mù đang khuấy động sâu trong tử cung.
Tây Vương Mẫu bất chợt cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên từ bụng dưới, tử cung co bóp dữ dội, như thể đang rụng trứng ngoài ý muốn. “Ư… không… sao lại… nóng thế này…” – nàng rên rỉ, đôi tay ôm chặt đầu, cặp mông căng mọng run lên bần bật. Nàng cố đứng vững, nhưng cái lồn ướt át không ngừng rỉ dâm thủy, chảy dài xuống đôi chân ngọc. “Khốn kiếp… cơ thể ta… tại sao lại phản bội như thế…” – nàng lẩm bẩm, giọng đầy tuyệt vọng, nhưng ánh mắt lại thoáng chút khát khao, như thể đang tưởng tượng bị một con cặc thô to đâm xuyên. “Không… ta là Tây Vương Mẫu… không thể để lũ bẩn thỉu này chạm vào!” – nàng gào lên, cố lấy lại uy nghiêm, nhưng cơ thể lại run rẩy, như muốn ngã quỵ.
Quan Âm cũng không khá hơn, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi tay siết chặt cặp vú, nhưng hai núm vú đỏ hồng vẫn lấp ló, như muốn mời gọi. “Tỷ tỷ… chúng ta… không thể ở đây lâu… sương mù này… làm ta muốn điên mất…” – nàng thở hổn hển, giọng lạc đi, cái lồn mũm mĩm co bóp liên hồi, dâm thủy chảy thành dòng, thấm đẫm lớp áo lụa. Nàng cố bước tới, muốn kéo Tây Vương Mẫu thoát ra, nhưng đột nhiên, một con goblin nhảy bổ tới, ôm chặt lấy đùi nàng. “Ư… khốn kiếp! Buông ra!” – nàng gào lên, cố đá con quái vật, nhưng đầu lưỡi sắc bén của nó đã liếm láp da thịt trắng nõn, để lại vệt nước bọt sáng loáng. “A… không… bẩn quá… dừng lại…” – Quan Âm rên rỉ, giọng vừa thẹn vừa giận, nhưng cơ thể lại run lên vì một luồng khoái cảm bất ngờ, khiến nàng gần như ngã quỵ.
________________

Bình luận

Để lại bình luận