Chương 5

Tôi nằm sấp trên giường, vùi mặt vào cái gối có mùi vải mới, và cố gắng điều hòa lại nhịp thở. Vô ích. Lồng ngực tôi vẫn phập phồng như một cái ống bễ, và thằng em trời đánh trong quần thì vẫn sừng sững như cột cờ ngày quốc khánh. Xấu hổ quá. Nhục nhã quá. Kích thích quá. Ba luồng cảm xúc trái ngược nhau cứ quần thảo trong đầu tôi, khiến nó rối như một mớ bòng bong.

Tôi không thể nào quên được ánh mắt của Minh An khi cô ấy nhìn xuống đũng quần tôi. Nó không phải là sự ghê tởm hay sợ hãi. Nó là sự ngạc nhiên, rồi chuyển sang tò mò, và cuối cùng là một nụ cười thích thú đầy ẩn ý. Cái nụ cười đó mới là thứ chết người. Nó như một lời tuyên bố rằng cô ấy không hề nao núng, thậm chí còn… chào đón sự phản ứng của tôi. Và câu nói cuối cùng của cô ấy, “chúng ta sẽ… rất hợp nhau đấy,” cứ văng vẳng bên tai tôi, vừa như một lời trêu chọc, vừa như một lời hứa hẹn đầy nguy hiểm.

Con gái quái gì thế này? Từ nhỏ đến lớn, những cô gái tôi gặp đều e thẹn, dịu dàng. Cùng lắm là vài cô năng động, hoạt bát. Nhưng một người như Minh An thì đúng là lần đầu tôi thấy trong đời. Mạnh mẽ, tự tin, bạo dạn đến mức không có khoảng cách. Cô ấy thoải mái khoe cơ thể săn chắc, nóng bỏng của mình, và cũng thản nhiên “thẩm định” cơ thể của một thằng con trai mới quen. Cô ấy không giống một cô gái bình thường, mà giống một con mãnh thú giống cái, đầy kiêu hãnh và luôn đi săn.

Mà con mồi, trớ trêu thay, lại chính là tôi.

Tôi lật người lại, nằm ngửa ra giường, nhìn trừng trừng lên trần nhà trắng toát. Cái lều trong quần vẫn chưa chịu xẹp xuống. Tôi bực bội đưa tay vỗ bép một cái vào nó. “Mẹ kiếp, nằm xuống cho tao nhờ!”

Nó giật nảy lên một cái như phản đối, rồi vẫn trơ trơ ra đó. Tôi thở dài thườn thượt. Tình hình này thì không ổn rồi. Ở chung với một quả bom nổ chậm như Minh An, tôi sợ rằng thằng em của mình sẽ sớm bị “lao lực” mà chết mất. Cứ cái đà này, tôi sẽ bị cô ấy vờn cho đến phát điên.

Sau khoảng mười lăm phút vật lộn với những suy nghĩ hỗn loạn và thằng em cứng đầu, cuối cùng nó cũng chịu hạ nhiệt. Tôi ngồi bật dậy, cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt cả mảng lưng áo. Phải làm gì đó để phân tán tư tưởng thôi. Đúng rồi, dọn dẹp đồ đạc.

Tôi lôi hai cái vali vào giữa phòng, mở tung ra. Quần áo, sách vở, đồ dùng cá nhân… mọi thứ của cuộc đời độc thân mười tám năm của tôi đều nằm gọn trong này. Tôi bắt đầu lôi từng thứ một ra, sắp xếp vào tủ. Áo thun một ngăn, quần dài một ngăn. Sách vở thì chồng lên bàn học. Dù đầu óc vẫn còn hơi vẩn vơ nhưng việc tập trung vào công việc tay chân cũng giúp tôi bình tĩnh lại phần nào.

Căn phòng của tôi khá đơn giản, chỉ có những thứ cần thiết nhất. Một chiếc giường đơn, một tủ quần áo hai cánh, một bàn học và một cái ghế. Mọi thứ đều có màu gỗ sáng, trông sạch sẽ và mới mẻ. Tôi khá hài lòng. Ít nhất thì không gian riêng tư của tôi cũng ổn.

Đang loay hoay treo nốt cái áo cuối cùng vào tủ, tôi bỗng nghe thấy tiếng “cạch” từ bên ngoài, rồi tiếng bước chân rất nhẹ của Minh An. Tim tôi lại giật thót một cái. Cô ấy ra ngoài làm gì vậy? Đi tắm? Hay đi nấu ăn? Tôi áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe. Có tiếng lạch cạch trong bếp, rồi tiếng nước chảy. Chắc là cô ấy đang lấy nước uống.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc dance sôi động vang lên từ phòng khách. Không quá lớn, chỉ đủ để nghe rõ. Giai điệu mạnh mẽ, dồn dập khiến bầu không khí yên tĩnh trong căn nhà bị phá vỡ. Tôi đoán là Minh An đang tập thể dục. Một cô gái có cơ thể săn chắc như vậy chắc chắn phải có một chế độ luyện tập rất nghiêm ngặt.

Tò mò trỗi dậy, tôi hé cửa ra một chút, lén lút nhìn ra ngoài.

Và tôi lại một lần nữa bị sốc đến độ suýt thì rớt cả quai hàm.

Minh An đang ở giữa phòng khách. Nhưng cô ấy không chỉ mặc mỗi bra top và quần short như lúc nãy nữa. Cô ấy đã cởi phăng cả cái quần short ra rồi.

Giờ đây, trên người cô ấy chỉ còn lại độc chiếc áo ngực thể thao màu đen và một chiếc quần lót lọt khe cũng màu đen nốt. Đúng vậy, là quần lót lọt khe. Một mảnh vải nhỏ xíu phía trước chỉ đủ để che đi phần mu lồn hơi nhô cao, nối với một sợi dây mảnh vắt qua khe mông và biến mất ở phía sau.

Toàn bộ cặp mông tròn lẳn, căng mẩy và săn chắc của cô ấy phơi bày hoàn toàn trước mắt tôi. Nó không phải kiểu mông to vì mỡ, mà là một cặp mông được tạo nên từ những múi cơ được luyện tập kỹ lưỡng, tròn trịa, cao vút, không một chút mỡ thừa. Khe mông sâu hun hút được nhấn mạnh bởi sợi dây lọt khe chết tiệt kia. Mỗi khi cô ấy chuyển động, hai bán cầu mông lại co giật, rung lên một cách đầy khiêu khích.

Bình luận

Để lại bình luận