Chương 4

Đúng hẹn, tan tiệc hai chị em kéo nhau sang quán cà phê bên mép hồ Trúc Bạch nói chuyện, thực ra cũng có một số vẫn đề về công việc, nhưng Nam phần vì chỉ nói cho có cớ, phần vì tâm trí để dồn chỗ mép váy giữa cặp đùi trắng bóc của chị đồng nghiệp phìa dưới gầm bàn nên câu chuyện mau chóng được đổi hướng. Sau một hồi dò hỏi Nam cũng chưa hiểu vấn đề vì thấy Huyền tỏ ra rất tự hào về chồng nhưng cũng rất quan tâm đến Nam… Liếc nhìn đồng hồ thấy đã gần tám giờ hai mươi, Nam muốn đi đến mục đích chính:

– Thật ra hồi mới vào em nghĩ chị chưa co gia đình, chị Huyền trẻ lâu thật!

– Xì ì ì! Em cứ quá khen, câu đó để cho mấy anh già nói chứ…

– Không đâu ạ! Là em nói thật tình, chị lại biết cách ăn mặc nữa, chồng chị và các anh văn phòng mình thích đã đành, trẻ con như bọn em cũng chết thèm…

Nam chơi bài ngửa rồi chống khuỷu tay lên mặt bàn nhìn sang, mắt Nam dừng lại nơi chiếc váy mềm mại bó lại và nổi cộm nơi giữa hai chân Huyền. Vài giây như dừng lại, Huyền vội vã khép đùi lại trước cái nhìn sỗ sàng của cậu em đồng nghiệp, Nam nhìn lên và thấy Huyền đang tròn mắt nhìn mình mà không nói được câu nào. Nam chuyển chỗ ngồi ngay khi Huyền vẫn cảm quá bất ngờ, vừa ngồi xuống cạnh Huyền Nam choàng một tay qua vai tay còn lại giơ ra nắm lấy cái tay Huyền vừa đưa lên định phòng ngự. Rất nhanh và không một động tác thừa trong một khoảng thời gian được tính bằng giây, Nam đã phủ môi lên miệng Huyền vẫn đang há ra kinh ngạc và luồn lưỡi vào hôn. Đờ người ra vì bị tấn công bất ngờ, khi lưỡi Nam chạm vào lưỡi mình, Huyền giật mình bừng tỉnh. Vừa lúc đó Nam dừng lại và buông tay và nhìn ra đường lí nhí:

– Em xin lỗi chị! Em sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì em có để được làm bạn trai chị đấy!

Sự việc diễn ra quá nhanh và bất ngờ khiến Huyền gần như chưa kịp có bất cứ phản ứng nào. Cơn giận ở đâu bùng lên, Huyền kìm không tát thẳng vào mặt cậu đồng nghiệp trẻ tuổi và đó không phải tính cách của Huyền. Huyền nói nhỏ và rõ ràng từng câu:

– Chị rất thất vọng vì cách cư xử của em, đó là một sự ngu xuẩn. Bằng tất cả những tình cảm quý mến chị em mình dành cho nhau, chị sẽ quên chuyện này và em không được phép đề cập lại nó một lần nữa. Chị nói thế em hiểu, giờ chị đi về và không đợi thêm lời xin lỗi nào từ em nữa. – Huyền đứng dậy và rảo chân bước ra ngoài.

– Ơ kìa chị… – Nam vội đứng dậy và đi nhanh theo định níu lại.

Vừa lúc đó một người từ đâu bước nhanh đến chắn trước mặt Huyền:

– Chị ạ! Anh Hùng bận nhập hàng ở nhà, anh bảo em qua đón chị…

Người vừa đến đó là Dũng, làm ở nhà Huyền. Huyền từ bực tức chuyển sang sợ bị mất mặt, dù sao để người làm thấy được mình cãi nhau với một người nam xa lạ, lại còn động tay, có vẻ không hay lắm.

– Chú đưa tôi về nhà ngay, tôi còn nhiều việc ở nhà. – Nàng mạnh miệng, cốt để lấy lại vẻ uy nghiêm

– Vâng, thưa chị!

Hai bóng người khuất ngoài cổng quán, Nam mới ngồi dậy, tựa hồ như vừa uống phải rượu cay, nhìn quanh thiên hạ chỉ trỏ vào hắn. Nam lúng túng gọi tính tiền, thò tay vô túi móc bóp ra. “úi trời, ra đường gặp gái sao xui quá, vừa mất tiền lại vừa mất điện thoại nữa, còn là cái HTC mới cóng nữa chứ, phải làm vài độ Euro mua lại mới được. ”

Bình luận

Để lại bình luận