Chương 4

:
Lúc này vừa qua canh giờ đầu, toàn bộ thành Tương Dương đều chìm vào giấc ngủ. Hoàng Dung mông trần trụi nhảy nhót trên mái nhà, tuy làm vung vãi những giọt nước tình còn sót lại lên mái nhà của từng nhà nhưng lại không bị người ngoài nhìn thấy. Nhưng dù nàng có khinh công trên đảo Đào Hoa khá tốt thì khinh công của tên áo đen kia cũng vô cùng cao cường, đã sớm chạy trốn mất dạng.
Cuối cùng, Hoàng Dung chỉ đành luyến tiếc vặn vẹo chiếc mông lớn đã nguội lạnh vì gió, từ cửa sổ trời trở lại trong phòng.
Nhìn Quách Tĩnh đang say giấc, Hoàng Dung trong lòng trăm mối băn khoăn – Nếu không phải gậy thịt của ca ca mềm nhũn bất lực thì sao nàng lại cần phải tự thủ dâm, nếu không phải tự thủ dâm đến cực điểm thì sao lại để cho tên gian phu ác bá kia chạy thoát?
Nghĩ đến đây, nữ Chu Cơ vốn thông minh lanh lợi bỗng nức nở khóc. Khóc một hồi lâu, Hoàng Dung mới lấy lại được bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ cách thu xếp hậu quả. Nàng trước hết lấy tấm chăn gối tỏa mùi dâm đãng ra khỏi người Quách Tĩnh đang ngủ say, rồi lấy một tấm chăn mới trong tủ ra thay thế.
Đúng lúc Hoàng Dung thay chăn gối xong, khóe mắt nàng bỗng nhìn thấy trên bàn trong phòng dường như có một vật đen. Nàng mượn ánh trăng đi đến, thấy đó là một cái gói vải đen, bên cạnh gói vải còn có một bức thư. Hoàng Dung vội vàng mở thư ra xem, thấy trên đó viết:
“Thư kính gửi Bang chủ Hoàng: Sau trận chiến dưới thành Tương Dương hôm trước, tiểu vương Hốt Tất Liệt vô cùng ngưỡng mộ khí phách của phu phu tôn kính, gần đây đang bận rộn việc quân, đêm nay cùng quốc sư Kim Luân của ta cùng nhau uống rượu, bỗng nhiên hai đệ tử họ Vũ huynh đệ mang kiếm đến thăm, tiểu vương thấy hai người say rượu, không đành lòng làm hại, đặc biệt lệnh cho quốc sư Kim Luân mời hai người đến đại doanh nghỉ ngơi. Lại lệnh cho Hoắc Đồ mang vật chứng liều chết lẻn vào thành báo việc này. Bang chủ Hoàng không cần lo lắng, chỉ cần đêm nay mặc y phục trong bao đến đất Thổ Địa Miếu ngoài thành dự tiệc, tiểu vương được diện kiến dung nhan Bang chủ Hoàng rồi, chắc chắn sẽ thả hai đệ tử trở về. Nếu đến sáng mai vẫn chưa thấy Bang chủ thì hai đệ tử họ Vũ huynh đệ chắc chắn sẽ say không trở về. Tiểu vương Hốt Tất Liệt kính cẩn.”
Hoàng Dung trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, nghĩ đến hai đệ tử ngu ngốc kia sau khi uống rượu lại lớn mật đến mức đi ám sát nguyên soái quân Mông Cổ. Nàng vội vàng mở gói vải ra, thứ đầu tiên thấy được chính là hai thanh kiếm của hai người họ Vũ.
Những vật dụng tiếp theo lại khiến Hoàng Dung xấu hổ và căm phẫn – hóa ra y phục mà Hốt Tất Liệt ép buộc Hoàng Dung phải mặc đến dự tiệc, lại chỉ là chiếc áo mỏng tang như cánh ve sầu này, chiếc áo này được dệt từ tơ tằm vàng Tây Vực, nhẹ như không có gì, mặc vào giống như không mặc gì cả.
Hoàng Dung giậm chân, vội vàng lục gói vải. Nhưng lại không tìm thấy chiếc áo lót nhỏ mà nàng mong muốn, chỉ tìm thấy một chiếc quần lót mỏng. Nàng miễn cưỡng mặc chiếc quần lót đó lên người, gió lạnh thổi qua, chiếc quần lót trong suốt, không chỉ chỗ ướt át nơi thẹn thùng…
Hoàn toàn không phòng bị, thậm chí mảnh vải lớn kia cũng chỉ che khuất được phần mười phần hai. Lông mu mềm mại, mượt mà từ bên hông quần nhỏ lộ ra, làm sao người ta không nảy sinh dục vọng muốn đến gần mà liếm hôn? Có lẽ phần vải nhiều nhất của chiếc quần nhỏ ấy, chính là phần thắt lưng nơi sợi dây buộc chiếc nơ bướm trắng.
Nghĩ đến việc nếu diện chiếc quần nhỏ xuyên thấu này mà diện kiến Hốt Tất Liệt, chắc chắn sẽ bị ba thầy trò Kim Luân Pháp Vương hung ác tóm lấy, tiến đến vắt sữa, sờ mó, tra tấn dã man một phen thì bỗng nhiên eo thon nhỏ nhắn của Hoàng Dung khẽ giật, âm hộ lại tự ướt át.
Nàng vội vàng dùng tay bịt kín cửa huyệt, hứng lấy dòng nước âm hộ tuôn ra róc rách trên lòng bàn tay, nào ngờ nước âm hộ càng chảy càng nhiều, nhìn kìa, sắp tràn ra khỏi kẽ tay trắng ngần. Hoàng Dung trong lúc cấp bách nảy ra sáng kiến, liền đặt phong thư đã xé rách lên đùi, nước âm hộ không thể nào ngăn nổi, ào ào tuôn ra nhưng lại vừa hay chảy vào trong phong thư, chẳng mấy chốc đã đầy ắp.

Bình luận

Để lại bình luận