Chương 4

Quan Âm tiến vào sâu trong Hỏa Vân Sơn, nơi không khí nóng rực, hơi thở của ngọn lửa phả vào mặt nàng, làm gò má trắng mịn ửng hồng. Nàng khẽ nhíu mày, đôi môi mọng đỏ mím chặt, nhưng thần thái vẫn giữ được vẻ trang nghiêm, thánh khiết. Thế nhưng, cơ thể nàng lại như một lời mời gọi đầy khiêu khích. Mỗi bước chân nàng bước, đôi mông căng tròn lại nhún nhảy, tạo nên những đợt sóng thịt dâm mỹ, khiến lớp áo Truy Y như không thể chịu nổi sức ép mà ôm sát lấy từng đường nét cơ thể. Đôi bầu vú trước ngực rung động không ngừng, hai núm vú săn chắc lấp ló qua lớp vải, như đang trêu ngươi bất kỳ kẻ nào dám nhìn thẳng vào nàng.

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé lướt qua, kèm theo tiếng cười khanh khách đầy tinh nghịch. Quan Âm khựng lại, đôi mắt sắc lạnh quét qua xung quanh. Từ trong bóng tối, một con kỳ đà to lớn bất ngờ lao ra, há miệng phun lửa, nhắm thẳng vào nàng. Quan Âm khẽ hừ lạnh, giơ tay áo phất nhẹ, một luồng ánh sáng trắng bùng lên, hóa thành tấm lưới vô hình, trói chặt con kỳ đà trong chớp mắt. “Yêu nghiệt nhỏ bé, dám cản đường ta?” – Nàng quát khẽ, giọng nói uy nghiêm như sấm rền, khiến con kỳ đà run rẩy, lăn ra bất tỉnh.

Xử lý xong con yêu quái, Quan Âm khẽ thở ra, đôi bầu ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở, như muốn làm tan biến không khí ngột ngạt của Hỏa Vân Sơn. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trí, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cú đánh vừa rồi, dù nhẹ nhàng, lại khiến cơ thể nàng nóng ran, như có một luồng nhiệt chạy dọc từ ngực xuống bụng dưới. “Nam Mô A Di Đà Phật…” – Nàng khẽ niệm phật hiệu, giọng nói run run, cố xua tan cảm giác kỳ quặc đang trỗi dậy. Nhưng luồng nhiệt ấy như giòi bám xương, len lỏi trong từng mạch máu, khiến hơi thở nàng trở nên dồn dập, gò má ửng hồng càng thêm quyến rũ.

Nàng tiếp tục tiến sâu vào Hỏa Vân Sơn, nơi không khí càng lúc càng nóng bỏng, như muốn thiêu đốt cả tâm can. Cuối cùng, trước mắt nàng hiện ra một hang đá tối tăm, nơi ánh sáng đỏ rực của ngọn lửa hắt ra, nhuộm cả không gian một màu huyền bí. Quan Âm dừng bước, đôi mắt trong veo lóe lên một tia cương nghị. Nàng khẽ mím môi, thì thầm: “Hồng Hài Nhi, để ta xem ngươi lợi hại thế nào!” Giọng nói của nàng vừa dịu dàng vừa đầy uy lực, như một lời tuyên chiến thầm lặng.

Bước vào hang đá, Quan Âm chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi xếp bằng giữa trung tâm, xung quanh bao phủ bởi một lớp sương đỏ nhàn nhạt. Đó chính là Hồng Hài Nhi, một tiểu yêu được sinh ra từ tiên thiên hỏa lực, toàn thân trần trụi, không một mảnh vải che thân. Nhưng điều khiến Quan Âm sững sờ chính là thứ treo lủng lẳng dưới hạ thể của cậu bé. Một cây cặc to lớn, hoàn toàn không tương xứng với thân hình nhỏ nhắn, buông thõng xuống đất, đầu khấc to như nắm tay, gân xanh nổi rõ, trông dữ tợn và đáng sợ. Quan Âm khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt thánh khiết thoáng hiện một tia hoảng loạn, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị đối mặt với thử thách phía trước.

Bình luận

Để lại bình luận