Chương 4

Nói rồi, người đó vội vàng đi mất. Linh nghe xong không hiểu gì, chỉ quay về chỗ máy thời gian, gặp Phúc rồi nói:

– Tiểu Phúc! Chị vừa đi hỏi thăm về đường sá với thời gian mà họ nói chị chả hiểu gì hết luôn.

Phúc hỏi:

– Thế họ nói gì với chị?

Linh đáp:

– Họ nói với chị đây là Dĩnh Xuyên, cách Hứa Đô khoảng hai canh giờ đi đường. Năm nay là năm Kiến An thứ năm, năm Kỷ Mão. Chị hỏi được mỗi thế.

Nghe vậy, Phúc chột dạ, chạy vào bên trong buồng điều khiển. Trên màn hình ghi rõ số 199. Phúc buồn bã bước ra rồi nói:

– Em xin lỗi chị, em táy máy quá. Đáng ra em định đánh số năm ở trên máy là 1999 nhưng đánh chưa hết thì em đã nhấn nút khởi động mất rồi. Giờ chúng ta đang ở năm 199 sau công lịch, tức là năm Kiến An thứ năm đời vua Hán Hiến Đế của nhà Đông Hán. Chỗ chúng ta đứng bây giờ đang là Dĩnh Xuyên, cách Hứa Đô là kinh đô của nhà Hán hiện tại khoảng chừng 20 km. Vậy nên nếu đi bộ sẽ hết khoảng 2 canh giờ tức là tầm 4 tiếng đồng hồ đó.

Linh đáp:

– Trời ơi! Thế là chúng ta về thời kỳ nhà Hán, cách đây gần 2000 năm rồi à. Chị không biết đâu, em mau khởi động máy để đưa chị về đi.

Phúc và Linh trở vào máy, đóng cửa lại và Phúc khởi động theo đúng hướng dẫn. Tuy nhiên, máy không thể nào khởi động để trở về được nữa. Bất giác, Phúc nhớ lại lời của ông Siêu – bố mình. Toàn bộ năng lượng đã bị máy sử dụng hết để trở về quá khứ và hiện không đủ để quay trở về nữa. Phúc òa khóc rồi nói:

– Chị Linh, em xin lỗi chị. Em không nghe lời bố, lại táy máy nghịch ngợm quá. Máy này vốn dĩ phải cần một nguồn năng lượng cực lớn do bố em tổng hợp lại. Lúc đó máy chỉ đủ năng lượng để đi thôi chứ chưa có đủ để về. Bố em đang tiến hành tổng hợp năng lượng để đủ cho chiều về nữa nhưng chưa đủ. Giờ máy không thể tiến hành du hành thời gian được nữa rồi.

Linh an ủi Phúc rồi bảo:

– Thôi bình tĩnh đi em! Em thử nghĩ lại xem, có cách nào để trở về được nhanh nhất không?

Phúc đáp:

– Hiện chỉ còn đợi bố em tổng hợp được một lượng năng lượng mới, sau đó chế tạo cỗ máy thời gian khác rồi về đây đón chúng ta thôi. Máy này không có chức năng dịch chuyển không gian nhiều, chỉ yếu là du hành thời gian thôi. Cỗ máy này vốn được nối với bảng định vị đặt trong nhà em. Bố em chắc chắn đã biết được chúng ta lạc vào thời gian nào để đi tìm nên nếu có đủ năng lượng và máy móc thì sẽ quay về đây tìm chúng ta được thôi. Có điều em không rõ là bao lâu nữa thì bố em có thể tổng hợp xong năng lượng rồi về đây đón mình nữa.

Linh nghe vậy, bình tĩnh bảo Phúc:

– Thôi cứ bình tĩnh em ạ! Giờ không phải là lúc chúng ta khóc lóc rồi cãi nhau nữa. Trước mắt chúng ta nên tính kế sinh sống ở đây để tồn tại đã. Chị thấy trong đây em mang khá nhiều đồ, giờ em liệt kê lại cho chị các tính năng của cỗ máy và những đồ em mang đi để chị tính xem là có thể sinh tồn kiểu gì nhé.

Phúc nghe vậy thì bình tâm hơn và từ tốn kể với Linh:

– Hiện tại thì cỗ máy thời gian này không có tính năng nào khác ngoài việc có thể di chuyển như một chiếc xe thông thường. Khác cái là xe này chạy bằng động cơ hơi nước thôi. Bên trong xe có chỗ nằm nghỉ và em với bố em đã cẩn thận mang theo cưa, búa, đục, dao, kiếm, đồ tạo lửa như diêm, bật lửa, cung, mũi tên. Thậm chí là bố em đã để sẵn cả súng AK 47, súng ngắm, súng ngắn cùng rất nhiều đạn kèm theo. Ngoài ra còn có cả RPG – 7 là vũ khí hạng nặng cùng với khá nhiều đạn đi kèm nữa. RPG – 7 này có thể dùng để phá thành, phá nhà khi cần đó. Hơn hết, quan trọng nhất là các sách và dữ liệu trong máy tính về cách thức chế tạo các máy móc và dây chuyền sản xuất cần thiết phục vụ cuộc sống nữa. Em có đọc qua rồi, cũng hay lắm đó.

Bình luận

Để lại bình luận