Chương 4

Trúc Ly khẽ lắc đầu cười trừ khi đọc sơ qua nội dung truyện, cô thì thầm: “Thể loại quái đản này cũng nghĩ ra được.”

Cơn buồn ngủ kéo đến, Trúc Ly xoa xoa đôi mắt, đem cuốn truyện để trên bàn nhỏ gần mép giường, chậm rãi tiến vào giấc mộng.

Trong giấc mộng, Trúc Ly thấy mình chìm đắm trong biển ái dục tình với năm nam nhân xa lạ. Cho tới khi cả năm người con trai chết dưới tay mình thì nàng chợt tỉnh giấc, mồ hôi ứa ra, tim đập thình thịch, hô hấp trở nên gấp gáp, còn đôi mắt mở to thất thần khi phải chứng kiến chuyện không tưởng trong giấc mơ.

Cho rằng đó là ảnh hưởng do đọc cuốn truyện, cô bé xuống giường làm ly nước lấy lại bình tĩnh. Trở lại giường, Trúc Ly cứ miên man suy nghĩ về cơn ác mộng đó. Điềm lành hay dữ? Hay là nó chứa một ý nghĩa khác? Bao nhiêu câu hỏi tự vạch ra trong đầu rồi lại không suy ra được gì, Trúc Ly mệt mỏi lại chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gọi dịu dàng: “Trúc Ly… Dậy đi con… kẻo trễ học con à!”

Trên chiếc giường êm mềm mại, Trúc Ly nằm cuộn tròn người, chăn bông tơ lụa che kín thân hình yểu điệu, tóc đen trên gối rơi bừa bộn cùng với đôi tay trắng như tuyết lộ ra, mày hơi nhíu lại miệng phát ra âm thanh mệt mỏi: “Dạ, con nghe rồi.”

Một lúc sau, đôi mi dài và dày khẽ động, cô bé chậm rãi mở hai mắt, trong đầu trống rỗng nhìn xung quanh bốn phía, mờ mịt vô lực nhìn chằm chằm cánh cửa, cơ thể khẽ động, mười đầu ngón tay không có sức dưới chăn bông gắt gao nhéo cơ thể, cuộn tròn cơ thể trên giường, mới nhìn làm người ra cảm thấy thật đáng thương, tâm tình rối loạn.

“Trúc Ly, mẹ vào nha.” Tiếng nói dịu dàng lại vang lên.

“Cạch” Cánh cửa mở ra.

“Con sao thế? Trễ học rồi đấy!” Người phụ nữ nhìn Trúc Ly với ánh mắt lo lắng.

“Con mệt trong người quá mẹ ơi!” Cô bé thều thào đáp.

Cái tay ấm áp, mềm mại vuốt ve cái trán của Trúc Ly, gương mặt của người phụ nữ hiện lên vẻ lo lắng: “Chết thật, con bị sốt rồi Ly ơi!”

Trúc Ly: “Nhưng con còn bài báo cáo cần phải hoàn thành…”

Mẹ nàng cắt ngang lời nói: “Con bệnh mà. Để đó mẹ sẽ liên hệ với cô giáo chủ nhiệm của con. Con nằm nghỉ cho khỏe đi.”

Nói xong, mẹ nàng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng kéo chăn bông trùm kín người Trúc Ly rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Trúc Ly xốc chăn bông lên, đi đến một tủ quần áo có lắp kính, theo bản năng giơ tay vuốt ve khuôn mặt phản chiếu trong gương, ánh mắt như có nước lúc nào cũng hiện ra vẻ đáng yêu, chiếc mũi cao tinh xảo, môi đỏ nhỏ nhắn, da thịt trắng như tuyết dường như có thể nhéo ra nước, trước sau một dáng người cao ráo nóng bỏng. Cô bé trong gương có ngũ quan tinh xảo giống như một đóa hoa hồng đỏ rực lửa, kiều diễm.

Dưới nhà, mẹ nàng báo với cha nàng rằng nàng bị sốt, cả hai rầm rập lên trường của con gái yêu xin phép cho nàng được nghỉ học ít bữa do bị bệnh cảm sốt.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cảm thấy khỏe hơn chút nên Trúc Ly xuống giường thay quần áo từ trong tủ đồ tráng lệ. Gương mặt yêu kiều, cùng với nội tâm trầm tĩnh của Trúc Ly hòa hợp với nhau tạo nên một khí chất mê hoặc lòng người, giống như một chai rượu vang đỏ thuần túy lâu năm, làm người ta tình nguyện cất giữ tỉ mỉ nhấm nháp suốt đời.

Lúc này dưới nhà cha mẹ cô bé ăn cơm trưa xong, vẫn giống như ngày xưa, Kha Việt Đình cầm tờ báo đọc, ngồi trên chiếc sô pha bằng nhung mềm mại, thoải mái cùng với vợ là Trịnh Hải Diệu đang chăm chú xem tập cuối của một bộ phim trên TV.

Bình luận

Để lại bình luận