Chương 4

Bốn ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Trong phòng có bốn chàng trai. Tất cả đều đang mặc quần đùi, áo ba lỗ hoặc cởi trần, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn, săn chắc. Người thì đang chống đẩy dưới sàn, mồ hôi nhễ nhại. Người thì đang lau tóc sau khi tắm, ngực trần vạm vỡ. Người khác đang tập tạ tay, cơ bắp cuồn cuộn như đá tảng. Người cuối cùng đang ngồi trên giường tầng, đọc sách, nhưng cánh tay trần lộ rõ những đường gân xanh nổi lên. Đúng như lời cô nhân viên, bốn người họ đều “lực lưỡng”.

Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào Minh An, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang dò xét, rồi thoáng chút… bối rối, hoặc một cảm xúc khó gọi tên. Cô nhân viên ký túc xá đã không nói dối. Đây đúng là một “phòng đặc biệt”. Phòng 303, một phòng dành cho 4 nam sinh, nay lại có thêm một nữ sinh.

Minh An thì lại chẳng mảy may để ý đến những ánh mắt đó. Cô chỉ đơn thuần mỉm cười, nụ cười hồn nhiên không hề pha lẫn chút ngại ngùng hay bối rối nào.

“Chào các bạn! Mình là Minh An. Mình là thành viên mới của phòng 303. Mình sẽ ở cùng phòng với các bạn từ bây giờ!” cô nói, giọng nói vẫn trong trẻo như chưa từng nhận ra điều gì bất thường. Cô không hề nhận thấy sự ngạc nhiên, thậm chí có phần sửng sốt trên gương mặt của bốn chàng trai.

Bốn chàng trai, ai nấy đều vạm vỡ như tượng đồng, đều bất động. Người đang chống đẩy thì giữ nguyên tư thế úp mặt xuống sàn. Người đang lau tóc thì làm rơi chiếc khăn. Người đang tập tạ thì đánh rơi quả tạ xuống sàn “RẦM” một tiếng. Người đọc sách thì đơ ra, đôi mắt mở to nhìn Minh An.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Chàng trai đang lau tóc, có mái tóc đen vuốt ngược và nụ cười hơi ngả ngớn, là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Phòng… phòng 303 à? Nữ… nữ sinh? Cô bé, có phải em nhầm phòng không đấy?”

Minh An nghiêng đầu, mái tóc dài mượt mà khẽ lay động trên bờ vai trần. “Dạ không đâu ạ. Chìa khóa đây mà! Cô ở văn phòng ký túc xá đưa cho em đấy ạ,” cô giơ chiếc chìa khóa lên, lắc nhẹ như để chứng minh lời mình nói.

“Nhưng… đây là phòng nam mà!” Chàng trai tập tạ, với khuôn mặt góc cạnh và đôi mày rậm, nói, giọng có chút gắt gỏng, nhưng ánh mắt lại cứ lướt qua lướt lại trên thân hình Minh An.

“À, em biết mà. Nhưng cô nhân viên bảo đây là phòng đặc biệt, nên chắc là được phép ạ,” Minh An trả lời một cách thản nhiên, như thể việc một phòng nam có thêm một nữ sinh là chuyện thường ngày ở huyện. Cô bé vẫn giữ nụ cười vô tư trên môi, không chút phòng bị.

Chàng trai đọc sách, người có vẻ trầm tính nhất, với mái tóc rẽ ngôi gọn gàng và đôi mắt sâu, đặt cuốn sách xuống. Anh ta đứng dậy, bước đến gần Minh An. Anh ta cao hơn cô bé cả một cái đầu, thân hình đúng chuẩn người mẫu, với các múi cơ hiện rõ dù đang mặc áo ba lỗ rộng.

“Chào em, anh là Tùng. Chắc là có nhầm lẫn gì đó rồi. Bọn anh chưa từng thấy có nữ sinh nào được xếp vào phòng chung với nam sinh cả. Em chắc là không nhầm số phòng chứ?” Tùng hỏi, giọng anh ta ôn hòa hơn, nhưng ánh mắt cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên khi nhìn vào Minh An.

“Em không nhầm đâu ạ, anh Tùng. Chắc là nhà trường muốn thử nghiệm mô hình mới đó ạ,” Minh An vẫn ngây thơ đáp. “Dù sao thì, em là Minh An, rất vui được gặp các anh ạ!” Cô đưa tay ra bắt.

Tùng thoáng chút do dự, rồi cũng đưa tay ra. Lòng bàn tay anh ta to lớn và chai sạn vì tập luyện, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Minh An. Một luồng hơi ấm từ tay anh ta truyền sang tay cô bé. Minh An vẫn giữ nụ cười.

“Anh là Vinh,” chàng trai tập tạ nói, giọng có vẻ miễn cưỡng hơn. Anh ta không bắt tay Minh An, chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi những đường cong của cô.

“Còn anh là Quang, người đang chống đẩy đó,” Quang vừa nói vừa lật úp người lại, chống tay đứng dậy. Anh ta có mái tóc ngắn, khuôn mặt tròn hơn một chút so với Tùng và Vinh, nhưng cơ bắp cũng không hề kém cạnh.

“Và anh là Hưng. Chào em,” Hưng, chàng trai vừa lau tóc, lên tiếng. Hưng có vẻ là người hoạt bát nhất, ánh mắt tinh ranh lướt qua Minh An một cách không che giấu. Anh ta lại đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc ướt của mình.

Minh An cười tít mắt, hoàn toàn không nhận ra những ánh mắt và biểu cảm phức tạp của bốn chàng trai. “Em chào các anh! Vậy bây giờ em có thể dọn đồ vào được chưa ạ?”

Tùng khẽ thở dài. “Cứ dọn vào đi, Minh An. Chắc là nhà trường sẽ sớm sắp xếp lại thôi. Trong lúc đó, cứ tạm ở đây đã.”

Minh An vui vẻ gật đầu, kéo vali và ba lô của mình vào góc phòng, cạnh chiếc giường tầng còn trống. Bốn chàng trai nhìn nhau. Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Hưng là người đầu tiên phá vỡ.

“Này, em Minh An. Em mới từ đâu đến vậy?” Hưng hỏi, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

“Em từ quê lên ạ. Mới tốt nghiệp cấp ba. Em là thủ khoa đó nha!” Minh An tự hào khoe, rồi bắt đầu mở vali.

“Thủ khoa ư?” Vinh buột miệng. “Nhìn em… không giống thủ khoa lắm.”

Minh An lại ngây thơ đáp: “Vậy ạ? Em cũng không biết nữa. Em chỉ học bài thôi mà.”

Quang cười khẩy một tiếng. “Đúng là thủ khoa có khác. Trông ngây thơ thật.” Anh ta lại quay về tư thế chống đẩy, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc nhìn về phía Minh An.

Minh An bắt đầu lấy quần áo ra khỏi vali. Cô không hề hay biết rằng mỗi cử động của cô đều thu hút sự chú ý của bốn chàng trai. Cô lấy ra vài chiếc áo phông, quần short, và… một vài bộ đồ ngủ mỏng manh, thậm chí có cả một bộ pijama bằng lụa mỏng tang. Những bộ đồ này, nếu mặc vào, chắc chắn sẽ không thể che giấu được đường cong bốc lửa của cô.

Đêm dần buông. Căn phòng ký túc xá trở nên ấm cúng hơn. Sau bữa tối ở căng tin, Minh An trở về phòng. Ba chàng trai Vinh, Quang, Hưng đã ở trong phòng, còn Tùng thì chưa về. Họ đang chơi game, tiếng la hét vang dội.

Bình luận

Để lại bình luận