Chương 4

Mẹ khoác ba lô lên vai, cầm theo một hộp giấy nhãn bìa, rồi bước ra ngoài.

Tôi ăn sáng, chuẩn bị đồ câu rồi hướng đến một vịnh nước nhỏ nước khá lặng mà tôi nhớ khi đã đến đảo lần trước.

Tôi câu cả suốt buổi sáng ở bãi đá ngầm bên cạnh cái vịnh nhỏ, thực sự câu được một đôi cá có thể ăn được. Máu thợ câu trong tôi phần nào được thỏa mãn, tôi tựa lưng vào vách đá, nhai chỗ sandwiches mà mẹ đã sửa soạn cho.

Tôi đang hình dung ra việc nấu nướng thức ăn buổi tối. Chẳng qua, mẹ sửa soạn sandwiches cho tôi, không phải vì tôi nhờ, hay bởi vì mẹ phải có trách nhiệm đó. Mẹ làm như thế vì mẹ nghĩ đó là điều tôi cần. Với tôi, đó là một cử chỉ nho nhỏ của tình yêu thương.

Ý nghĩ đó đưa tôi đến đôi cá câu được. Cứ cho là tôi có hành động đền đáp cho mẹ bằng việc nấu nướng xong buổi tối, khi mẹ trở về nhà, tôi đã sẵn sàng bữa tối cho mẹ? Một sự đáp trả tình yêu thương? Cũng được, tôi hy vọng sự chuẩn bị bữa ăn của tôi sẽ minh chứng một cử chỉ nho nhỏ thể hiện tình cảm của mình.

Tôi xỏ mang đôi cá và hướng về nhà. Suy gẫm về mẹ khi tôi đang đi và bò trên những tảng đá trơn trượt, tôi nhức nhối về sự tiếc nuối khi không đi cùng mẹ vào buổi sáng. Dù sao, nếu tôi không câu được con cá nào, bởi thế, không thể chuẩn bị một bữa ăn tươi cho mẹ, ý nghĩ đó đã an ủi tôi, làm vơi đi sự nuối tiếc.

Trở về nhà, tôi đánh vảy và rửa cá. Tôi vặt một ít rau và lấy một chai vang trong một thùng mà chúng tôi mang theo.

Khi làm xong những việc đó, vẫn còn sớm để nấu nướng, nhưng dù gì, tôi cũng chờ mẹ về đến nhà rồi mới bắt đầu lên bếp. Vừa đọc, tôi vừa dọn dẹp và chùi rửa một tí trong gian nhà.

Mẹ đã nói là sẽ về vào lúc xế chiều. Xong một số việc, tôi nhìn đồng hồ và thấy đã 3 giờ chiều. Đến 4 giờ, vẫn không thấy mẹ đâu, tôi bắt đầu bồn chồn. 4 giờ 15, vẫn chưa thấy mẹ, sự lo lắng của tôi tăng dần.

Tôi từng biết hòn đảo hoang sơ và hung dữ này nên trong đầu đã hình dung những khả năng xấu nhất có thể. Trong đầu tôi đầy những phỏng đoán lộn xộn, hình ảnh mẹ có thể bị gãy chân, hay cái gì đó còn tệ hơn nữa.

Lúc 4giờ 30, tôi không thể ngồi yên. Tôi vứt bỏ mọi thứ và tôi còn nhớ mỏm Gull Point ở đâu. Trong sự lo âu, tôi gần như chạy, và khi chạy đến nửa đường, thấy mẹ hầu như bình an vô sự, tôi như thoát khỏi sức nặng ngàn cân trong lồng ngực.

Người thiếu phụ khốn khổ kia cách tôi trong khoảng 20m.

“Mẹ đã ở cái nơi chết tiệt nào thế? Con đang lo muốn chết. Mẹ nói là sẽ về lúc xế chiều cơ! Con đã làm xong một ít thức ăn và… và…”

Mẹ cười. “Cưng ạ! Giọng con quá lo lắng, đầy trách cứ, nghe cứ như giọng một ông cha hay ông chồng đấy!”

Tôi thấy tình huống cũng ngồ ngộ và bật cười theo mẹ.

“Mẹ thấy quá nặng với các hóa thạch trong cái ba lô đầy mẫu đá của Gull Point khi mẹ trên đường trở về, bởi vậy mẹ phải mất công chọn lại chúng và mất một lúc, có thế thôi!”

“Mẹ là một nhà địa chất học, không phải là một nhà động vật học đâu, tôi lúng túng bào chữa.”

“Mẹ biết, cưng, nhưng mẹ còn thích thú nhiều thứ khác ngoài chuyên môn của mẹ. Mà này, con cũng thích những thứ khác ngoài ngôn ngữ học đấy thôi?”

Mẹ biết khá rõ về những sở thích của tôi, bởi vậy tôi thấy tốt hơn là không trả lời.

Trên đường trở về, tôi kể cho mẹ nghe về đôi cá và bữa tối.

“Thật thú vị, cưng ạ! Đúng là thứ mà một cô gái cần sau một ngày trèo núi vất vả đấy!”

Tôi nhẩm số lượng những lần mẹ dùng chữ ‘cưng’, và dường như trong nó ẩn chứa đầy sự kích động. Tôi tự hỏi, không biết trong đầu mẹ đang nghĩ gì đây?

Tôi nấu thức ăn, và tôi biết mẹ đang dõi nhìn theo sự cố gắng của tôi. Bữa tối khá thành công, và rượu vang đã làm chúng tôi thư giãn.

Bình luận

Để lại bình luận