Chương 4

– Ký Ức Và Thực Tại Phũ Phàng
Nghe tiếng thở đều đều của người chồng bên cạnh, Trần Thu Hà khẽ thở dài một tiếng não nề. Cô cẩn thận nhấc người, nhẹ nhàng bò xuống giường, không muốn đánh thức anh.
Cô không bật đèn, đôi chân trần bước đi trên tấm thảm lông mềm mại. Bộ nội y ren gợi cảm trên người giờ đây đã dính chút mồ hôi và tinh dịch, dán chặt vào da thịt, phác họa lên những đường cong lồi lõm mê người trong bóng tối. Cô đi vào phòng tắm, vặn vòi nước. Dòng nước ấm áp tuôn trào, xối xả vào bồn tắm sứ trắng tinh.
Đứng trước gương lớn, cô chậm rãi trút bỏ từng món đồ trên người. Chiếc áo lót ren rơi xuống, giải phóng đôi gò bồng đảo căng tròn. Chiếc quần lót nhỏ xíu cũng được cởi bỏ, để lộ vùng tam giác đen nhánh đầy bí ẩn. Cô bước vào bồn tắm, để làn nước ấm bao bọc lấy cơ thể hoàn mỹ của mình.
Hơi nước mịt mù bốc lên, làm mờ đi tấm gương phản chiếu, cũng làm nhòe đi tầm mắt của Thu Hà. Cô tựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Cơn nóng rạo rực bên ngoài da thịt dần dịu đi nhờ làn nước, nhưng sự trống rỗng, hư không trong tâm hồn thì lại càng trở nên rõ ràng, sắc nét hơn bao giờ hết.
“Haizz…”
Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng. Tâm trí cô, không tự chủ được, lại trôi về những ngày tháng cũ.
Những thước phim ký ức về thời thanh xuân cuồng nhiệt bên Nguyễn Minh Quân hiện về rõ mồn một như mới ngày hôm qua. Cô nhớ Nguyễn Minh Quân của những năm cấp ba, tuy ngây ngô nhưng tràn đầy sức sống mãnh liệt. Anh thường lén lút đưa cô về phòng riêng khi bố mẹ vắng nhà để mây mưa.
Cô nhớ hình ảnh mình mặc bộ đồng phục nữ sinh thủy thủ, váy ngắn xếp ly tung bay, đôi tất trắng ôm lấy bắp chân thon thả. Cô bị anh đè lên bàn học, sách vở rơi vung vãi. Anh thô bạo kéo nơ cổ áo, tốc váy cô lên, giật phăng chiếc quần lót nhỏ. Anh vác đôi chân dài của cô lên vai, dùng cây gậy thịt nóng hổi, cứng ngắc đâm sầm vào tiểu huyệt còn non nớt, chặt chội của cô.
Anh va chạm mạnh mẽ, điên cuồng như một con thú hoang. Mỗi lần như thế, anh đều địt cô đến mức cả người cô mềm nhũn như bún, thở không ra hơi, dâm thủy chảy lênh láng ướt đẫm cả quần lót, cả ghế ngồi. Cái cảm giác bị xé rách, bị lấp đầy, bị chiếm hữu ấy… nó tuyệt vời làm sao.
Thời kỳ đầu hôn nhân lại càng là đỉnh cao của hạnh phúc tình dục. Nguyễn Minh Quân khi ấy đang ở độ tuổi sung mãn nhất, tinh lực dồi dào như một chú bò mộng không biết mệt. Họ làm tình ở khắp mọi nơi trong căn nhà: từ phòng ngủ ra phòng khách, từ trên bàn ăn đến ban công lộng gió, thậm chí là ngay trong bếp khi cô đang nấu ăn.
Thu Hà nhớ rõ, có những đêm, cô bị Nguyễn Minh Quân địt đến ngất đi rồi lại tỉnh lại vì khoái cảm. Khi mở mắt ra, cô thấy mình vẫn đang bị anh đè nghiến dưới thân, cây gậy thịt cứng như sắt nung vẫn đang cày xới miệt mài trong cơ thể cô, như thể anh vĩnh viễn không biết mệt là gì.
Những ngày cuối tuần, hai vợ chồng quấn lấy nhau trên giường cả ngày lẫn đêm. Trừ lúc ăn và đi vệ sinh, thời gian còn lại chỉ để dành cho việc ân ái. Nguyễn Minh Quân nghĩ ra đủ trò để trêu đùa cô, lấp đầy mọi lỗ hổng trên cơ thể cô, liếm láp từng tấc da thịt cô. Anh dùng đủ mọi tư thế quái dị để chiếm hữu người vợ dâm đãng của mình, đưa cô lên thiên đường hết lần này đến lần khác.
Khi đó, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Có một người chồng đẹp trai, yêu chiều và khả năng giường chiếu siêu phàm như vậy, còn gì bằng?
Nhưng… tất cả đã thay đổi từ bao giờ?
Có lẽ là từ khi công ty của Nguyễn Minh Quân mở rộng quy mô, những bữa tiệc tùng tiếp khách ngày càng dày đặc, những chuyến công tác ngày càng dài hơn. Anh bắt đầu về nhà muộn, mang theo mùi rượu và sự mệt mỏi. Rồi những chuyến đi biền biệt nửa tháng trời. Ngay cả khi về nhà, anh cũng chỉ lăn ra ngủ, coi cô như không khí.
Thi thoảng lắm mới có một lần “trả bài”, nhưng cũng chỉ qua loa, lấy lệ như đêm nay. Làm sao có thể thỏa mãn được con dã thú dục vọng đang ngày một lớn dần trong cô?
Trần Thu Hà đưa tay vuốt ve vùng bụng phẳng lì của mình, nơi từng mang thai đứa con trai duy nhất. Cơ thể cô được bảo dưỡng, chăm sóc kỹ lưỡng, vẫn tỏa ra sức hút mê hồn của người phụ nữ trưởng thành, thậm chí còn đẫy đà, mặn mà hơn cả thời con gái.
Đôi gò bồng đảo size D vẫn căng tròn, kiêu hãnh vươn cao. Quầng vú hồng hào, đầu ngực nhỏ nhắn nhưng cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là cương cứng. “Cô bé” của cô vẫn hồng hào, se khít nhờ những bài tập Kegel chăm chỉ, nhưng lại đang dần khô héo vì thiếu sự tưới tắm thường xuyên. Những nếp gấp bên trong vốn dĩ nhạy cảm, khao khát được ma sát, được nong rộng, giờ đây trở nên trống trải, cô đơn đến tột cùng.
Một cơ thể hoàn hảo như vậy, được gìn giữ chỉ để dành cho chồng, vậy mà lại bị bỏ bê, lạnh nhạt. Làm sao cô không cảm thấy tủi thân, oán hận?
Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với Nguyễn Minh Quân. Nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, ánh mắt đầy tơ máu và sự áy náy của anh, lời nói lại nghẹn ở cổ họng. Cô yêu anh, thương anh vất vả vì cái gia đình này, vì cuộc sống sung túc của cô và con. Cô không muốn tạo thêm áp lực cho anh chỉ vì nhu cầu sinh lý của bản thân.
Nhưng cơ thể cô lại quá thành thật. Ba mươi ba tuổi – độ tuổi “hồi xuân”, dục vọng dâng trào như sóng thần. Ban ngày cô có thể dùng lý trí để kìm nén, đóng vai người mẹ hiền, người vợ đảm, cô giáo gương mẫu. Nhưng khi đêm về, sự cô đơn và trống trải đánh thức con dã thú bên trong. Cơ thể từng được khai phá triệt để ấy đang gào thét đòi hỏi được một cây gậy thịt cường tráng, mạnh mẽ lấp đầy, chinh phục và giày xéo.
“Lão công… xin lỗi anh…” Thu Hà thầm thì trong làn hơi nước, “Em không muốn phản bội anh… nhưng ‘nó’… nó thực sự rất đói… rất cô đơn…”
Sự giáo dục truyền thống và tình yêu dành cho chồng không cho phép cô ngoại tình. Cô chỉ có thể gặm nhấm nỗi đau khổ này một mình trong những đêm dài đằng đẵng.
________________

Bình luận

Để lại bình luận