Chương 4

Hoàng Phúc biết, Diệp Lan Y có thói quen tắm rửa vào buổi trưa để thanh lọc cơ thể sau một buổi tu luyện. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, tiếp tục công việc của mình. Nhưng rồi, một luồng gió nhẹ thoảng qua, mang theo một hương thơm tinh tế, dịu nhẹ, không quá nồng nàn mà chỉ thoang thoảng, như mùi hoa nhài đêm nở rộ, xen lẫn chút hương thanh mát của nước. Mùi hương ấy dường như len lỏi vào từng tế bào khứu giác của Hoàng Phúc, khiến hắn bất giác dừng lại, cơ thể khẽ run rẩy. Hắn biết đó là mùi hương từ bồn tắm thảo dược của Diệp Lan Y.

Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực gầy gò. Hắn đứng yên như một pho tượng, đôi mắt đục ngầu vô thức nhìn về phía bức tường thấp bao quanh biệt viện. Hắn biết mình không nên có những suy nghĩ này, nhưng cơ thể hắn lại không nghe lời. Hắn tựa như bị ma xui quỷ ám, từ từ nhón chân, nhẹ nhàng tiến đến gần bức tường. Hắn không dám đến quá sát, chỉ đứng cách một khoảng an toàn, nơi những bụi cây rậm rạp có thể che khuất thân hình thấp bé của hắn.

Hắn nín thở, lắng nghe. Tiếng nước té nhẹ, tiếng thở dốc khe khẽ, và rồi, một âm thanh mơ hồ, như tiếng da thịt chạm vào nhau, vọng lại qua bức tường. Hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có những âm thanh mơ hồ đó, và mùi hương ngào ngạt kia kích thích trí tưởng tượng bệnh hoạn của hắn. Hắn hình dung ra Diệp Lan Y, với làn da trắng mịn, mái tóc đen nhánh ướt đẫm buông xõa trên lưng, đang ngâm mình trong làn nước ấm, đôi tay ngọc ngà vuốt ve cơ thể mình. Mặc dù hắn chưa từng thấy nàng trong bộ dạng đó, nhưng trí tưởng tượng của hắn lại vẽ ra một bức tranh sống động đến mức hắn cảm thấy như chính mình đang ở đó, đang chứng kiến tất cả.

Hắn cảm thấy côn thịt mình rục rịch cương lên, một cảm giác căng tức khó chịu nhưng cũng đầy khoái lạc lan tỏa khắp cơ thể. Hắn vội vàng vơ lấy chiếc chổi tre, giả vờ tiếp tục quét dọn, đôi mắt vẫn không rời khỏi bức tường. Hắn biết, đây chỉ là ý dâm, là những ảo ảnh do tâm trí ti tiện của hắn tạo ra. Hắn không dám làm gì khác, không dám mạo phạm đến bất kỳ nữ nhân cao quý nào của Diệp gia. Hắn chỉ là một gia nô, một cái bóng mờ nhạt. Nhưng những khao khát sâu thẳm ấy lại không ngừng giày vò hắn, thúc đẩy hắn tìm kiếm những khoảnh khắc mơ hồ, những “ẩn gian” vô hình để thỏa mãn bản năng thấp kém của mình. Hắn tự mắng mình là đồ súc vật, đồ đê tiện, nhưng cơ thể hắn lại không thể kiểm soát được. Hắn tự giấu kín những bí mật này, một nỗi nhục nhã thầm lặng mà không ai biết, không ai có thể hiểu được.

Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại. Mùi hương dần tan biến theo làn gió. Hoàng Phúc thở phào, sự căng thẳng trong người hắn cũng dần dịu xuống. Hắn nhanh chóng rời khỏi khu biệt viện, quay trở lại công việc, cố gắng xua đi những hình ảnh dơ bẩn vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Hắn biết, con đường tu tiên của hắn đã bị phong bế từ lâu, cảnh giới Luyện Khí tầng một cũng chỉ là hư danh. Cuộc đời hắn, ngoài việc phục vụ thiếu chủ, có lẽ chỉ còn lại những dục vọng thầm kín này, những khao khát không bao giờ dám nói ra.

***

Sau khi vượt qua khu vực yêu thú cấp thấp, Diệp Tiểu Thiên và Diệp Thanh Viện tiến vào một vùng đất khắc nghiệt hơn, nơi bắt đầu có dấu hiệu của Cửu U Hạp Cốc. Không khí trở nên nặng nề, linh khí không còn trong lành mà pha lẫn một chút tà khí âm u, khiến Diệp Tiểu Thiên cảm thấy khó chịu. Những cây cối ở đây cũng cằn cỗi hơn, đất đai khô cằn, và bầu trời luôn bị che phủ bởi một màn sương màu xám đục.

“Vào Cửu U Hạp Cốc, linh khí sẽ hỗn loạn hơn rất nhiều,” Diệp Thanh Viện nhắc nhở. “Nó có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của ngươi nếu không đủ vững vàng.”

Diệp Tiểu Thiên gật đầu, cố gắng điều hòa hô hấp. Hắn cảm nhận một áp lực vô hình đè nặng lên tinh thần, như có thứ gì đó đang cố gắng xâm nhập vào tâm trí hắn. Hắn nhớ lại giấc mộng kỳ lạ lúc sáng sớm, về hai bóng người mờ ảo trong sương mù. “Không được,” hắn tự nhủ thầm. “Đây là thử thách. Không thể để tâm ma quấy phá.” Hắn siết chặt Đoạn Thủy Kiếm, ánh mắt kiên định.

Họ tiếp tục tiến bước. Cảnh vật ngày càng trở nên hoang tàn. Những vách đá dựng đứng cao vút, sắc lạnh như những lưỡi đao khổng lồ, tạo thành một khe núi hẹp và sâu hun hút. Gió thổi qua khe núi, tạo ra những âm thanh rít gào ghê rợn, như tiếng quỷ khóc thần gào. Ánh sáng mặt trời gần như không thể lọt xuống, khiến con đường luôn chìm trong bóng tối lờ mờ.

Thỉnh thoảng, họ bắt gặp những dấu vết của cuộc chiến đấu giữa yêu thú hoặc giữa tu sĩ với yêu thú: những vết máu khô trên đá, vài mảnh pháp khí vỡ vụn, hoặc những bộ xương trắng hếu nằm rải rác. Cảnh tượng đó khiến Diệp Tiểu Thiên cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới tu tiên, nơi cường giả vi tôn, nơi sinh mạng có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào.

Diệp Thanh Viện vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bước chân không hề chậm lại. Nàng thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, dường như muốn xem phản ứng của hắn trước không khí đáng sợ này. Diệp Tiểu Thiên tuy có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không hề than vãn hay lùi bước. Hắn biết, đây là con đường duy nhất để trở nên mạnh mẽ hơn, để xứng đáng với sự kỳ vọng của Diệp gia, và để bảo vệ những người hắn yêu thương.

Sau khoảng nửa ngày di chuyển trong Cửu U Hạp Cốc, họ cuối cùng cũng nhìn thấy một khe nứt lớn trên vách núi đá. Linh khí Hỏa thuộc tính nồng đậm từ trong khe nứt ấy tràn ra, mang theo hơi nóng hầm hập. Đó chính là lối vào Thanh Vân Động.

“Đến rồi,” Diệp Thanh Viện nói, đôi mắt nàng ánh lên một tia sáng mỏng khi nhìn vào khe nứt. “Đây là lối vào Thanh Vân Động. Linh Thạch Hỏa thuộc tính hiếm có nằm sâu bên trong, có lẽ có yêu thú Hỏa thuộc tính canh giữ.”

Bình luận

Để lại bình luận