Chương 4

“Có phụ đề không?” Tôi hỏi. “Người Pháp diễn đạt rất khốn khổ trong những phim nghệ thuật của họ.”

Dì Thanh Mai cười. “Người Pháp rất gợi cảm đấy nhé, kiểu nói của họ lè lưỡi, hấp dẫn như một đài phun sô cô la.”

“Phim gì không thành vấn đề.” Thằng Minh Tuấn lên tiếng, nó nhấn mạnh lời nói của mình và bảo tôi im lặng.

“Đúng rồi” Dì Thanh Mai nói. “Các anh để tụi con gái chúng tôi xem phim, trong khi các anh thì lại tập trung vô những hành động của mình.”

Những hành động của chúng tôi? Tôi muốn cười quá chừng.

“Nếu các anh làm điều gì đó đúng, chúng tôi sẽ cho biết, còn nếu làm gì đó sai” Dì cười khúc khích. “Chúng tôi sẽ đánh đòn các anh đó nghen.”

“Kìa Thanh Mai!” Mẹ tôi nói, nữa thở dài.

“Hãy nhớ một điều này nhé các chàng trai, cứ giả vờ chúng tôi là những thiếu nữ, và các anh đang ở trong nhà chúng tôi.” Dì Thanh Mai nói. “Ba mẹ chúng tôi đã đi khỏi, và bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra nếu các anh chơi đúng trò chơi.”

“Dạ, biết rồi mà mẹ, bắt đầu xem phim thôi nào.” Thằng Minh Tuấn thúc giục mẹ nó.

“Cứ gọi mẹ là Thanh Mai đi con trai.” Dì Thanh Mai nói. “Còn chị Lan Hương là cô gái Lan Hương trong đêm nay, hiểu rõ chưa Tuấn Kiệt?”

“Dạ hiểu.” Tôi đáp.

Tôi nhìn sang mẹ, thấy mẹ mở tròn mắt ra và lắc đầu, đôi môi đầy đặn của mẹ trề ra. “Hãy để em gái tôi tự nhiên như chính con người của nó”, khuôn mặt mẹ biểu hoạt thay cho câu nói đó. Tôi gật đầu, nghĩ ngay đến câu chuyện loạn luân cấm kỵ mà thằng Minh Tuấn đã chỉ cho tôi xem, trong truyện có nói về hai bà mẹ và hai đứa con trai của họ cùng ngồi trong chiếc xe Rambler, ở đó họ hôn hít dẫn đến sờ mó rồi bú liếm và cuối cùng là địt nhau. Một cơn rùng mình ớn lạnh chạy xuyên người tôi. Tôi không nên nghĩ ngợi về điều đó nữa.

Tôi mỉm cười và trở lại xem phim trên tivi. Việc kéo dài con cặc buộc tôi phải xoay hông để được thoải mái. “Đừng nghĩ về chuyện loạn luân với mẹ ruột của mình.” Nhưng ý nghĩ đó lại lướt qua cặc tôi, lan qua bìu dái tôi như một sợi dây thừng.

Tôi không chú ý nhiều đến bộ phim mà dì Thanh Mai chọn. Tôi nghĩ rằng phim nói về một cô gái điếm tuổi teen, nhưng mà dì Thanh Mai đã đúng về ngôn ngữ. Nó thật nhẹ nhàng, hấp dẫn, và tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật tệ. Nó thật kịch tính và có âm thanh dễ chịu.

Sau khi xem phim chưa được năm phút, tôi nghe tiếng dì Thanh Mai thì thầm với con trai mình: “Đến lúc rồi.”

Tôi quay đầu nhìn sang thì thấy thằng Minh Tuấn em họ tôi đang choàng tay qua vai mẹ nó. Một cơn ớn lạnh chạy qua người tôi, và tôi nghĩ đến việc đặt tay trái của mình quanh vai mẹ tôi, nhưng tôi cảm thấy ngại ngùng. Mẹ đang nhìn thẳng về phía trước, nhấm nháp ly rượu, chân phải bắt chéo qua chân trái, chân mẹ nhịp lên xuống.

“Đừng nhanh quá vậy chứ.” Dì Thanh Mai thì thầm với thằng Minh Tuấn.

Mẹ quay đầu về phía tôi, và tôi nghiêng đầu mình sát vào mẹ. Sau đó mẹ huých tôi bằng khuỷu tay và trở lại xem phim.

“Di chuyển đi nào, đồ thứ chết tiệt!” Tôi thầm trách mình, nhưng tôi không dám di chuyển. Mẹ tôi vẫn ngồi cạnh tôi, đưa chân qua đầu gối và nhấm nháp ly rượu.

“Đừng có vội.” Tôi lại nghe tiếng dì Thanh Mai thì thầm.

“Đừng vội chuyện gì nhỉ?” Tôi cố nhìn bóng dáng phản chiếu của họ trên màn hình, nhưng từ góc nhìn của tôi không cho phép thấy điều đó. “Cứ việc choàng tay qua vai mẹ mày đi! Nếu không bả sẽ nghĩ mày là thằng ngu đần về giới tính!” Mấy câu nói đó đang vang lên trong đầu tôi.

“Nhẹ nhàng thôi, con trai.” Dì Thanh Mai xì xầm rồi cười khúc khích. “Vậy tốt hơn đó… Đúng rồi…”

Vài phút trôi qua với tốc độ khiến tôi muốn hét lên. Đầu tiên, nó di chuyển quá chậm khi tôi ngồi đông cứng và nhìn những cú nhịp chân của mẹ tôi. Có phải mẹ tôi đang mất kiên nhẫn khi chờ tôi làm màn dạo đầu, kẻo kết thúc đêm hẹn hò? Sau đó thời gian tăng tốc, nó hút đi cơ hội hẹn hò cuối cùng với mẹ tôi trong đêm nay.

Bình luận

Để lại bình luận