Chương 4

Tiếng mưa bên ngoài dường như đã tạnh, hoặc tôi không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Duy miết chặt người vào tôi không còn khoảng cách nào giữa hai cơ thể. Tôi cảm nhận được sức mạnh của tuổi trẻ, sự trỗi dậy của một bản năng đang đòi hỏi. Khi nó rời môi tôi lần nữa, tôi chỉ có thể thở hổn hển, cả người run rẩy. Duy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khát khao, toát lên ngọn lửa đang cháy bừng trong đôi mắt của một đứa trẻ chưa tròn mười tám tuổi. Tôi biết từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã khác. Một cánh cửa nào đó vừa mở ra và cả hai mẹ con như đã bước qua cánh cửa đó.

Sáng hôm sau tôi thức dậy với cảm giác lạ lẫm đến rùng mình. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm cửa, nhưng căn phòng của tôi vẫn bao trùm bởi một thứ không khí nặng nề. Đầu tôi ong ong không phải vì mất ngủ, mà vì những hình ảnh của đêm qua cứ quay cuồng. Hơi thở nóng bỏng của Duy, cái chạm tay vụng về nhưng đầy ý nghĩa sâu xa, và nụ hôn… nụ hôn mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được từ con trai mình theo cách đó. Tôi ngồi dậy nhìn xuống đôi bàn tay mình. Chúng vẫn run rẩy. Lương tâm tôi réo gọi từng hồi. Tôi là một giảng viên đại học, một tiến sĩ, một người phụ nữ được kính trọng. Tôi đã dạy về đạo đức, về chuẩn mực xã hội, vậy mà đêm qua… Tôi không dám nghĩ tiếp. Có một cảm giác ghê tởm dâng lên, nhưng lạ thay nó lại không đủ mạnh để át đi cảm giác khác: sự giải tỏa. Đúng thế, đó là thứ khoái cảm sau bao năm chôn vùi, dù tôi biết là không thể chấp nhận.

Quang mới từ nhà tắm bước ra, trên người anh chỉ mặc mỗi quần lót. Tôi không còn nhớ từ khi nào, hình ảnh này đã không còn sức hút với mình. Hay tôi đã tìm thấy một cảm giác khác để thay thế? Chồng tôi đang lau khô tóc. Anh đứng quay lưng lại phía tôi nhìn vào gương chải đầu. Khi chiếc sơ mi trắng vừa khoác lên người, tôi thoáng nhận ra một vết xướt nhẹ ở chỗ eo. Tôi liền hỏi.

* Sao lưng anh bị trầy vậy?

* Ở công ty đang sửa lại mấy cánh cửa toilet, chắc do anh sơ ý bị quẹt trúng.

Quang thay đồ rất nhanh, xịt xịt vài nhát nước hoa lên người rồi mang cặp táp bước ra khỏi phòng. Tôi cũng đang đợi anh đi khỏi để đến lượt mình vào phòng tắm. Tôi bật vòi sen thật mạnh vì muốn cuốn trôi đi tất cả. Nước lạnh xối xả lên người nhưng không thể dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Tôi nhìn mình trong tấm gương phản chiếu. Gương mặt tôi nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng nhưng đôi môi lại sưng mọng, gợi nhớ đến nụ hôn của con trai mình. Tôi rùng mình vội vàng quay đi.

Khi xuống nhà, không khí buổi sáng vẫn như mọi ngày, yên ắng đến ngột ngạt. Chồng tôi đã đi làm. Duy cũng đã ngồi vào bàn ăn chăm chú vào cuốn sách tiếng Anh. Nó không nhìn tôi. Khi ánh mắt tôi lướt qua, nó cúi gằm mặt xuống trang sách như thể không có chuyện gì xảy ra đêm qua. Sự im lặng này đôi khi lại đáng sợ hơn bất cứ lời nói nào.

Bà Thu đang dọn bữa sáng. Bà ấy đã làm việc ở đây hơn năm năm rồi. Bà đã gần ngũ tuần nhưng vẫn còn khá đẫy đà và trông cũng rất phúc hậu. Mái tóc bà búi gọn gàng, nụ cười hiền lành và luôn miệng dạ thưa. Bà là người quán xuyến mọi việc trong nhà, từ bếp núc đến dọn dẹp, thay tôi chăm sóc Duy khi tôi bận rộn. Tôi luôn tin tưởng, coi bà như một thành viên trong gia đình. Nhưng sáng nay có điều gì đó khác lạ ở bà Thu. Bà ấy né tránh ánh mắt tôi. Khi tôi hỏi.

Bình luận

Để lại bình luận