Chương 4

Một ông khác, trẻ hơn, thầm thì vào tai đồng bọn, nhưng giọng đủ lớn để tôi và mẹ nghe rõ mồn một: “Nhìn cặp vú kia mà thèm nhỏ dãi. Tao mà là thằng ku kia, đêm nào cũng úp mặt vào đấy thì sướng phải biết!” Lời lẽ thô tục, bẩn thỉu ấy khiến máu nóng trong người tôi dâng lên. Tôi nắm chặt tay, muốn lao vào đấm lão một trận. Nhưng rồi, tôi lại thấy mẹ tôi.

Mặt mẹ đỏ bừng, một phần vì giận dữ, một phần vì xấu hổ. Tuy nhiên, mẹ tôi không phải là người dễ bị bắt nạt. Mẹ ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc như dao cau nhìn thẳng vào mấy gã đàn ông đó, giọng điệu đanh đá, không chút khoan nhượng: “Các ông bớt nói bậy đi, lo mà làm ăn tử tế! Đừng có cái kiểu nói năng vô văn hóa như vậy!”

Mẹ tôi không nói lớn, nhưng giọng nói của mẹ có một sức nặng lạ thường, khiến mấy gã xe ôm im bặt, không dám hó hé thêm lời nào. Tôi đứng cạnh, chứng kiến cảnh tượng ấy, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp. Một bên, tôi tức giận đến run người vì những lời lẽ báng bổ nhắm vào mẹ. Nhưng một bên khác, sâu thẳm trong tiềm thức, tôi lại cảm thấy một sự thích thú khó tả. Thích thú khi thấy mẹ tôi, người phụ nữ của tôi, được chú ý đến mức đó. Con “cu” trong quần tôi, vốn đã hơi nhúc nhích từ khi mẹ tôi thay quần áo, giờ đây lại càng cương cứng hơn. Nó căng phồng lên, chật ních trong chiếc quần vải, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Mẹ tôi vô tình liếc xuống, ánh mắt chạm phải nơi đó của tôi, và mặt tôi lập tức đỏ bừng, nóng ran. Tôi lúng túng, muốn giấu đi sự bối rối của mình, nhưng dường như đã quá muộn. Tôi biết, mẹ đã nhìn thấy, và tôi không biết mẹ sẽ nghĩ gì về điều đó.

Sau một hồi chen chúc giữa dòng người và những lời mời chào, chúng tôi quyết định tự đi tìm phòng trọ thay vì đi xe ôm. Nắng Sài Gòn gay gắt, trải xuống đầu, khiến mồ hôi chúng tôi vã ra như tắm. Đường phố đông đúc, ồn ào, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người rao hàng, tiếng nhạc xập xình từ các cửa hàng, tất cả tạo nên một bản giao hưởng hỗn độn của đô thị. Khác hẳn với sự yên bình, tĩnh lặng của làng quê. Chúng tôi đi bộ, hỏi thăm khắp nơi, từ con hẻm nhỏ đến con đường lớn, tấm bản đồ trên tay mẹ đã nhàu nát vì mồ hôi và sự gấp mở liên tục.

Cuối cùng, sau khi đi bộ mỏi nhừ, đôi chân rã rời, chúng tôi cũng tìm thấy một căn nhà trọ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Căn nhà cũ kỹ, tường đã bạc màu, rêu phong bám đầy. Một tấm biển “Cho thuê trọ” đã hoen gỉ, chữ viết nham nhở, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu mùa mưa nắng. Dù vậy, đối với chúng tôi lúc đó, nó giống như một ốc đảo giữa sa mạc khô cằn.

Chúng tôi gõ cửa, và một lão già xuất hiện. Lão ta trạc ngoài sáu mươi, dáng người gầy gò, lưng hơi còng. Đôi mắt lão lé xệch, nhìn mẹ tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dán chặt vào cặp ngực căng mọng đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của mẹ. Một nụ cười nhếch mép, đầy vẻ ranh mãnh và thèm khát, hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão.

“Nhà trọ này rẻ lắm, hai triệu một tháng, nhưng phải ưng ý tui mới cho thuê,” lão nói, giọng khàn khàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi mẹ tôi. Có một sự trơ trẽn, một sự trắng trợn trong ánh mắt của lão, khiến tôi cảm thấy khó chịu đến phát ghét. Lão không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn mẹ tôi như thể mẹ là một món hàng, một vật sở hữu mà lão muốn chiếm đoạt.

Mẹ tôi định mở lời, có lẽ là để mặc cả, hoặc để thể hiện sự không hài lòng với thái độ của lão. Nhưng tôi nhanh miệng hơn, cảm thấy cần phải can thiệp để bảo vệ mẹ khỏi cái nhìn dơ bẩn của lão già này. “Dạ, để con thương lượng với bác ạ.” Tôi nói, cố gắng giữ giọng điệu lịch sự nhất có thể, dù trong lòng đang sôi sục.

Lão già liếc nhìn tôi một cái, nhưng ánh mắt nhanh chóng quay lại về phía mẹ tôi. “Ừ, nhìn chị xinh thế này, tui giảm còn một triệu tám trăm nghìn.” Lão cười phá lên, tiếng cười khô khốc, ghê tởm. Mẹ tôi chỉ im lặng, mặt hơi cúi xuống, dường như đã quen với những ánh mắt như thế này, hoặc cũng có thể là mẹ đang cố gắng kìm nén sự khó chịu của mình.

Bình luận

Để lại bình luận