Chương 4

Mẫn Nhi bước vào một trung tâm thương mại lớn, nơi những tấm biển quảng cáo khổng lồ treo khắp nơi. Cô dừng lại trước một cửa hàng nội thất sang trọng, với tấm biển ghi Lê Đức Yên .Nội thất cao cấp. Cửa kính sáng loáng phản chiếu hình ảnh cô, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình như một người lạ không còn là cô gái làng quê với đôi tay chai sạn, mà là một người sẵn sàng bước vào thế giới mới.Phía trước cửa hàng “Tuyển nhân viên ”

Cô đẩy cửa bước vào. Bên trong, không gian rộng rãi được bài trí tinh tế, với những bộ bàn ghế gỗ chạm khắc cầu kỳ, những chiếc đèn chùm lấp lánh, và mùi gỗ thơm thoang thoảng. Một cô gái mặc đồng phục xanh , đeo bảng tên “Nhân viên bán hàng”, tiến đến gần. “Chào chị, chị muốn xem sản phẩm nào ạ?” cô ta hỏi, giọng chuyên nghiệp nhưng thoáng chút dò xét.

Mẫn Nhi mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự tin. “Tôi không mua hàng. Tôi… muốn xin việc. Cửa hàng có đang tuyển người không?”

Cô gái nhướn mày, nhìn Mẫn Nhi từ đầu đến chân. “Chị đợi một chút, để tôi gọi quản lý.”

Mẫn Nhi đứng chờ, cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng. Cô không có bằng, cô tự nhắc mình phải tự tin. Cô đã từng đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ, những lời chế giễu, và cả những lần bị từ chối. Một công việc mới không thể khó hơn những gì cô đã trải qua.

Một người phụ nữ trung niên, mặc váy công sở ôm sát, bước ra từ phía sau quầy. Bà ta có khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt to tròn,. “Cô là ai? Muốn xin việc gì?” bà ta hỏi, giọng lạnh lùng.

Mẫn Nhi hít một hơi, giữ giọng bình tĩnh. “Chào chị, em tên là Mẫn Nhi. Em muốn xin làm nhân viên bán hàng. Em có kinh nghiệm làm việc ở quán cà phê, em học hỏi nhanh và chịu khó.”

Người phụ nữ tên Minh, theo bảng tên khoanh tay, nhìn cô như thể đang đánh giá một món hàng. “Kinh nghiệm quán cà phê? Cô nghĩ bán nội thất cao cấp giống như bưng cà phê sao? Cô có biết những sản phẩm ở đây giá bao nhiêu không?”

Mẫn Nhi không nao núng. “Em biết công việc này không dễ, nhưng em sẵn sàng học. Em chỉ cần một cơ hội.”

Bà Minh nhếch môi, rõ ràng không ấn tượng. “Cô có bằng cấp gì? Tiếng Anh thế nào?”

Mẫn Nhi cắn môi. Cô biết đây là điểm yếu của mình. “Em… chỉ học hết lớp chín. Nhưng em nói được tiếng Anh cơ bản, đủ để giao tiếp với khách nước ngoài.”

Bà Minh bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. “Cô bé, đây không phải chỗ cho những người bỏ học. Cô nghĩ mình đủ sức làm việc ở Lê Đức Yên, tập đoàn nội thất lớn nhất thành phố này sao?”

Mẫn Nhi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô muốn hét vào mặt bà ta, muốn nói rằng cô đã sống sót qua những ngày tháng mà bà ta không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cô kìm lại. Cô cần công việc này, cần tiền, cần có tiền,vì nó là bước đầu tiên để cô tiến gần hơn đến mục tiêu của mình tìm ra kẻ đã giết cha cô.

“Chị Minh, cho em một tuần thử việc,” cô nói, giọng kiên định. “Nếu em không làm được, chị đuổi em cũng được. Em không xin xỏ, em chỉ muốn chứng minh.”

Bà Minh nhìn cô, lần này ánh mắt có chút thay đổi ,không phải sự đồng cảm, mà là sự tò mò. “ Được rồi, tôi cho cô ba ngày. Mai bắt đầu. Nhưng tôi cảnh cáo, một sai lầm thôi, cô bay ra đường ngay.”

Mẫn Nhi gật đầu, cố giấu nụ cười. “Cảm ơn chị. Em sẽ không làm chị thất vọng.”

Đêm đó, Mẫn Nhi nằm trên chiếc giường mới trong căn phòng trọ nhỏ ở khu trung tâm. Phòng này đắt hơn, nhưng gần nơi làm việc, và cô không muốn mất thời gian di chuyển. Cô lấy ra nửa miếng ngọc bội từ chiếc hộp cũ, vuốt ve nó dưới ánh đèn. Miếng ngọc lấp lánh, như thể đang kể một câu chuyện mà cô chưa bao giờ hiểu hết.

Cô nghĩ về cửa hàng Lê Đức Yên, về người quản lý tên Minh, và về những thử thách đang chờ đợi. Cô biết công việc này sẽ không dễ. Cô sẽ phải học cách nói chuyện với những khách hàng giàu có, học cách bán những món đồ mà cô không bao giờ dám mơ tới. Nhưng cô không sợ. Cô đã mất tất cả, và giờ đây, cô chỉ có một mục tiêu: trả thù.

Bình luận

Để lại bình luận