Chương 4

Nhưng thế là chưa đủ. Hoàng biết, để biến dục vọng thầm kín thành hiện thực, cậu cần một sự kiểm soát tuyệt đối, không chỉ riêng bà Mai, mà là cả gia đình. Ông Hùng với vẻ mặt cau có thường trực, Nam luôn dán mắt vào công việc, và Thư với thế giới ảo đầy màu sắc của riêng cô bé – tất cả đều là những chướng ngại vật tiềm tàng. Cậu cần họ hoàn toàn vô thức, hoàn toàn lãng quên những gì diễn ra xung quanh, để cậu có thể tự do hành động. `Mọi thứ sẽ bình thường trong mắt họ, dù mình làm gì đi nữa.` Suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Hoàng, mang theo một làn sóng phấn khích rợn người.

Sáng hôm sau, không khí trong nhà vẫn như mọi khi. Mùi cà phê pha sẵn thoang thoảng, tiếng bát đĩa va chạm lách cách từ căn bếp. Hoàng bước ra, vẫn trong chiếc áo sơ mi denim cũ và quần kaki giản dị. Cậu nhìn quanh. Bà Mai đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng, ông Hùng ngồi ở bàn ăn đọc báo, Nam vẫn cắm cúi với laptop, và Thư thì đã ôm điện thoại từ bao giờ, lướt TikTok.

Hoàng quyết định bắt đầu với người ít kháng cự nhất: Thư. Cậu đi đến ngồi đối diện cô bé ở bàn ăn. “Thư, em có vẻ thích thú với cái điện thoại của mình quá nhỉ?” Hoàng nhẹ nhàng nói, giọng nói cậu đã được điều chỉnh, mang theo chút âm điệu trầm ấm, cuốn hút.

Thư ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn dán vào màn hình. “Ừ, có video hay lắm anh.” Cô bé trả lời cộc lốc, rồi lại cúi xuống.

Hoàng mỉm cười. “Vậy à? Hay em đưa anh xem với?” Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Thư, ngón cái khẽ miết nhẹ. Đồng thời, ánh mắt cậu tập trung vào đôi mắt Thư, cố gắng thiết lập một kết nối vô hình. “Em có vẻ hơi mệt mỏi, mắt thâm quầng. Chơi nhiều quá hả? Hãy thả lỏng một chút, thư giãn đi.”

Thư khẽ giật mình, cô bé có vẻ hơi khó chịu khi bị ngắt quãng. Nhưng khi ánh mắt cô bé chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Hoàng, mọi sự khó chịu tan biến. Một cảm giác mơ hồ, êm ái lan tỏa trong tâm trí cô bé, như một làn sương mỏng bao phủ. `Mình… mình buồn ngủ quá…` Thư ngáp một cái thật dài, không hề che miệng. “Em… em không sao đâu…” Giọng cô bé yếu dần.

“Không sao? Em trông mệt mỏi thế này mà.” Hoàng tiếp tục, giọng cậu như một dòng suối mát lành chảy vào tai cô bé. “Hãy nhắm mắt lại. Cứ để anh giúp em thư giãn. Em sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều.” Hoàng dùng ngón tay cái, vẽ những vòng tròn nhỏ lên mu bàn tay Thư, truyền đi một luồng năng lượng êm ái.

Thư không phản kháng. Cô bé làm theo một cách vô thức, khẽ nhắm mắt lại, đầu hơi ngửa ra sau. Chiếc điện thoại vẫn còn nằm trong tay cô bé, nhưng ngón tay thì đã ngừng lướt. Hơi thở của cô bé dần trở nên đều đặn, sâu hơn, chìm vào trạng thái vô thức.

Ông Hùng ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, liếc nhìn. “Hai anh em mày làm cái gì đấy? Sắp đến giờ ăn rồi đấy.” Ông nói, giọng cằn nhằn quen thuộc.

Hoàng quay sang bố, ánh mắt cậu lóe lên một tia sắc lạnh, rồi lại dịu xuống. “Bố, Thư hơi mệt thôi ạ. Con đang giúp em ấy thư giãn một chút.”

Ông Hùng “hừ” một tiếng, rồi lại cúi xuống tờ báo, hoàn toàn không để ý đến cô con gái đang lim dim ngủ gật ngay trước mắt mình. Nam vẫn dán chặt vào laptop, tiếng gõ phím lạch cạch đều đều, như một cỗ máy. `Hoàn hảo.` Hoàng thầm nghĩ.

Hoàng quay lại với Thư. “Từ giờ, em sẽ luôn cảm thấy thoải mái, dù anh có làm gì đi nữa. Mọi hành động của anh, dù có hơi khác lạ, em đều sẽ coi là bình thường, không hề nghi ngờ, không hề thắc mắc. Em hiểu không?”

Thư khẽ gật đầu, đồng tử giãn ra một cách trống rỗng.

“Khi anh chạm vào em, hay khi anh nói những điều… đặc biệt, em sẽ cảm thấy dễ chịu, thậm chí là thích thú. Em có đồng ý không?” Hoàng thì thầm, giọng cậu mang theo một sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Thư lại gật đầu. Cô bé không có bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào.

Bình luận

Để lại bình luận