Chương 4

Hay là, Nhũ mẫu sợ hãi?

Sợ hãi sự thật rằng những cảm xúc tự nhiên không thể bị xiềng xích bởi những quy tắc vô nghĩa?” Hắn tiến thêm một bước, đưa tay vuốt ve gò má bà.

Bàn tay nhỏ bé của hắn, nhưng mang một sức mạnh kỳ lạ, như thiêu đốt da thịt bà.

Lời nói của Phúc Minh như một nhát dao bén nhọn cắt đứt sợi dây đạo đức cuối cùng trong lòng Bích Hà.

Hắn đã bẻ cong sự thật, biến một hành vi loạn luân thành một biểu hiện của tình yêu và sự dũng cảm vượt qua giới hạn.

Bà nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thấy trong đó không chỉ có sự ngây thơ mà còn có cả một vực thẳm của sự kiên định.

Bà biết, hắn sẽ không dừng lại.

Nếu bà từ chối, hắn có thể tìm cách khác, hoặc thậm chí là quay sang một người khác.

Tình yêu và sự phụ thuộc của bà vào hắn quá lớn, đến mức bà không thể chịu đựng được ý nghĩ hắn sẽ quay lưng lại với bà, hay tìm kiếm sự an ủi ở bất kỳ ai khác.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Bích Hà, hòa lẫn với mồ hôi lạnh.

Bà từ từ quỳ xuống, đôi mắt nhìn hắn đầy van lơn, nhưng cũng chứa đựng sự cam chịu và một tia sáng lạ lùng của khao khát đã bị kìm nén.

“Hoàng tử… nếu đây là điều con muốn… Nhũ mẫu… sẽ chiều theo.” Giọng bà thì thầm, như một lời thú tội, như một lời nguyện cầu, và cũng như một lời đầu hàng.

Bà không còn sức để chống cự.

Trong cuộc đấu tranh giữa tình mẫu tử, luân lý và dục vọng đã bị đánh thức, dục vọng và tình yêu mù quáng đã chiến thắng.

Bà đã bước vào con dốc trơn trượt của sự tha hóa, bắt đầu hợp lý hóa hành động của mình bằng tình yêu dành cho hắn.

Phúc Minh mỉm cười, nụ cười chiến thắng của một kẻ chinh phục.

Hắn nhẹ nhàng đỡ Bích Hà đứng dậy.

“Nhũ mẫu, người không cần phải sợ hãi.

Đây là giữa hai chúng ta, một bí mật chỉ của riêng ta và người.

Không ai được biết, và không ai có quyền phán xét.” Hắn kéo bà vào lòng, vòng tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo thon gọn của bà.

Mùi hương mồ hôi và hương thơm cơ thể của một người phụ nữ trưởng thành xộc thẳng vào khứu giác hắn, kích thích mọi giác quan.

Hắn đưa mặt vùi vào mái tóc bà, hít hà mùi hương quen thuộc, nhưng giờ đây lại mang một ý nghĩa hoàn toàn mới.

Trong căn phòng ấm áp, Phúc Minh bắt đầu hướng dẫn Bích Hà theo những gì hắn đã thấy.

Hắn không ngần ngại, đôi mắt trẻ con chứa đựng một sự tò mò và quyết tâm mãnh liệt.

Hắn kéo bà ngồi xuống chiếc giường, rồi chính hắn là người chủ động đặt nụ hôn đầu tiên lên bờ môi mềm mại, đầy đặn của bà.

Bích Hà run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền lại, vừa xấu hổ, vừa kích thích.

Nụ hôn của hắn, dù còn vụng về, nhưng lại mang theo một dòng điện chạy khắp cơ thể bà.

Bà ôm lấy hắn, bàn tay vuốt ve mái tóc mượt mà của hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, pha trộn giữa tình yêu thương, sự tội lỗi và niềm khao khát bị đánh thức.

Đôi môi bà, sau một thoáng ngượng nghịu, bắt đầu đáp lại, nhẹ nhàng nhưng đầy say đắm.

Bà hôn khắp cơ thể hắn, những nụ hôn trượt dài từ cổ xuống vai, rồi dừng lại ở những nơi nhạy cảm trên cơ thể nhỏ bé của hắn.

Hắn rên rỉ khe khẽ, mọi giác quan đều bùng nổ.

Bích Hà, với kinh nghiệm của một người phụ nữ từng trải, tuy ban đầu còn e dè nhưng khi đã chấp nhận, bản năng của bà trỗi dậy.

Bà bắt đầu tập trung vào vùng nhạy cảm của hắn, vuốt ve nhẹ nhàng, rồi dùng miệng mút nhẹ vào đó, như một bông hoa đang hé nở đón lấy giọt sương mai.

Hắn thở dốc, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.

Bàn tay nhỏ bé của hắn vuốt ve bờ vai trần gợi cảm của bà, cảm nhận làn da căng mịn, mặn mà như một tác phẩm nghệ thuật.

Bích Hà bỗng nhiên cảm thấy mình không còn là nhũ mẫu nữa, mà là một người phụ nữ đích thực, được khao khát và mong muốn.

Sự cô đơn bấy lâu nay như được xoa dịu.

Bà hướng dẫn hắn, đôi môi thì thầm những lời ân ái, bàn tay khẽ đặt lên thắt lưng hắn, hướng dẫn hắn những động tác đầu tiên.

Hắn, dù nhỏ bé, nhưng lại vô cùng thông minh, nhanh chóng nắm bắt mọi điều.

Bà dùng mọi kỹ năng tình dục mà bà có, từng chút một, để kích thích dương vật của hắn, khiến hắn cứng lên, phập phồng giữa đôi tay mềm mại của bà.

Hắn cảm thấy mình như đang bay bổng, những cảm giác mới lạ, mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì hắn từng tưởng tượng.

Sau đó, Bích Hà, với vẻ mặt đỏ bừng nhưng đầy quyết tâm, từ từ mở rộng hai chân, để lộ ra vùng kín của mình.

Một cái lồn được bảo vệ bởi lớp lông mu đen dày, đầy đặn, mặn mà của một người phụ nữ đã trưởng thành, khác hẳn với sự non nớt của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào đó, đôi mắt đầy vẻ tò mò và hứng thú.

“Nhũ mẫu, đây là…?” Hắn hỏi, giọng khẽ khàng, như đang chiêm ngưỡng một điều kỳ diệu.

“Đây là… nơi con đã từng được sinh ra, Hoàng tử,” Bích Hà thì thầm, lời nói vừa mang ý nghĩa thiêng liêng, vừa nhuốm màu dục vọng.

Bà đặt bàn tay nhỏ bé của hắn lên đó, hướng dẫn hắn chạm vào.

Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt và mềm mại của vùng kín bà khiến hắn run rẩy.

Hắn, với dương vật nhỏ nhắn xinh xắn của mình, bắt đầu kết nối với lồn của bà.

Từng chút một, hắn cảm nhận sự chặt chẽ, ấm áp và ẩm ướt bao bọc lấy mình.

Hắn di chuyển, theo bản năng, theo sự chỉ dẫn của bà, những cú nhấp ban đầu còn vụng về, nhưng dần dần trở nên dứt khoát hơn.

Bình luận

Để lại bình luận