Chương 4

Cùng lúc đó, trong căn phòng gia đinh tồi tàn nằm khuất sâu phía sau hậu viện, Hoàng Phúc đang trải qua một màn đấu tranh nội tâm dữ dội. Mùi hương của Sở Thanh Hằng, tựa như một ma dược vô hình, vẫn vương vấn đâu đây, len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí hắn. Hắn cởi bỏ chiếc áo vải thô đã sờn cũ, phơi bày thân hình gầy gò, xương xẩu, đầy những vết chai sạm do lao động. Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ từng đường gân nổi trên cánh tay hắn. Mặc dù vẻ ngoài hèn mọn, xấu xí, nhưng dưới lớp quần thô ráp, cây côn thịt của hắn lại căng trướng, thô dài một cách bất thường, như một con quái vật đang gầm gừ đòi hỏi.

Hoàng Phúc thở dốc, lồng ngực phập phồng. Hắn quỳ xuống nền đất lạnh lẽo, một tay run rẩy đưa xuống vuốt ve thứ đang ngóc đầu trong lớp vải. Một luồng điện giật chạy dọc sống lưng, khiến hắn rùng mình. “Hồ Ly Tiên Tử… quả nhiên là yêu tinh.” Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc. Hình ảnh đôi mắt phượng sáng ngời, nụ cười mê hoặc, và đặc biệt là bộ ngực đầy đặn lấp ló sau lớp áo lụa xanh biếc của Sở Thanh Hằng cứ luẩn quẩn trong đầu hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt xuống dục vọng đang sôi sục, nhưng vô ích. Bản năng nguyên thủy như một con thú đói khát, đang cào xé nội tâm hắn.

“Ta… ta là một con chó hèn hạ… không xứng đáng…” Hắn tự rủa mình, nhưng bàn tay vẫn không ngừng mơn trớn. Cây côn thịt thô dài của hắn càng lúc càng cương cứng, những đường gân xanh nổi rõ, bám chặt vào lòng bàn tay thô ráp của hắn. Hắn không thể kìm nén được nữa. Thở hổn hển, hắn tuột hẳn chiếc quần xuống, để lộ hoàn toàn thứ sinh vật đang ngẩng cao đầu kia. Kích thước của nó thật sự đáng kinh ngạc, hoàn toàn không tương xứng với vóc dáng thấp bé của chủ nhân nó. Hoàng Phúc nhìn xuống, một cảm giác vừa tự hào, vừa nhục nhã dâng lên trong lòng. Hắn tự ti về bản thân, về số phận hèn mọn, nhưng riêng thứ này, nó là niềm kiêu hãnh duy nhất mà hắn có được, dù không ai biết, không ai ca tụng.

Hắn nhắm mắt lại, đôi bàn tay bắt đầu vuốt ve. Từng cử động lên xuống, nhấp nhô, mang theo một nỗi khát khao không đáy. Hắn rên rỉ khe khẽ, tiếng rên bị nuốt chửng trong căn phòng nhỏ hẹp. Trong tâm trí hắn, hình ảnh Sở Thanh Hằng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Hắn tưởng tượng nàng đang ở ngay trước mặt, đôi mắt mị hoặc nhìn hắn, đôi môi hé mở khẽ thì thầm những lời dâm đãng. Hắn hít hà không khí, cố gắng cảm nhận mùi hương của nàng, mùi hương đã ám ảnh hắn suốt buổi tối. Rồi, hình ảnh nàng dần biến thành một mảng sương khói, nhường chỗ cho những bóng hình mỹ nhân khác lướt qua tâm trí hắn. Đó là những hồng nhan tuyệt sắc trong Diệp gia mà hắn từng lén lút nhìn trộm, hoặc chỉ vô tình chạm mặt. Diệp gia có rất nhiều mỹ nhân, mỗi người một vẻ, tựa như những đóa hoa quý hiếm đang khoe sắc. Hắn tham lam, hắn muốn tất cả, dù chỉ là trong tưởng tượng.

Hắn thúc mạnh hơn, nhịp điệu càng lúc càng gấp gáp. Tiếng thở dốc của hắn hòa cùng tiếng cọ xát của da thịt. Mỗi lần vuốt ve, cảm giác tê dại, căng tức càng dâng trào. Hắn siết chặt hàm răng, cố gắng kìm nén tiếng rên lớn hơn. Tưởng tượng một đôi chân ngọc ngà đang quấn chặt lấy eo hắn, một đôi gò bồng đảo mềm mại đang áp sát lồng ngực hắn. Hắn tự làm mình bắn lên, tự làm mình thỏa mãn. Một dòng tinh dịch ấm nóng, đặc quánh phun trào, bắn tung tóe lên bụng và đùi hắn, mang theo cảm giác giải thoát tức thì. Cơ thể hắn run rẩy, mềm nhũn, nằm vật ra trên nền đất lạnh lẽo, mồ hôi nhễ nhại.

Sau cơn khoái lạc cuồng dại, Hoàng Phúc cảm thấy một nỗi trống rỗng và tội lỗi dâng lên. Hắn nhìn xuống thứ dịch trắng đục nhớp nháp trên da thịt mình, đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi và nhục nhã. “Ta quả thật là một kẻ hèn hạ, thấp kém…” Hắn tự thì thầm. Dù đã thỏa mãn được dục vọng, nhưng cảm giác tội lỗi khi mơ tưởng đến những nữ nhân của thiếu chủ vẫn đè nặng tâm trí hắn. Hắn biết, Diệp Tiểu Thiên là ân nhân, là chủ nhân của hắn, là người hắn phải trung thành tuyệt đối. Nhưng bản năng, nó mạnh mẽ đến đáng sợ. Hắn dùng một mảnh vải cũ, lau chùi sạch sẽ thân thể, không để lại bất kỳ dấu vết nào của màn tự giải thoát vừa rồi. Sau đó, hắn lặng lẽ cuộn mình trong góc phòng, thiếp đi, để lại một nỗi khát khao âm ỉ vẫn còn đó, chờ đợi thời điểm bùng cháy trở lại.

Bình luận

Để lại bình luận