Chương 4

Nàng liếc nhìn tên thương nhân, trong ánh mắt không có chút cảm xúc nào, chỉ là sự lạnh lùng của một kẻ thống trị. Hắn ta chỉ là một công cụ, một chất xúc tác cho khao khát của nàng. Đêm nay, hắn đã hoàn thành vai trò của mình.

Mị Nhi xuống giường, bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo. Nàng mở cửa phòng, một làn gió đêm lạnh buốt thổi vào, mang theo mùi hôi hám của con hẻm phía sau quán rượu. Nàng không ngoảnh đầu lại. Bóng dáng trần trụi, mảnh mai của nàng nhanh chóng hòa vào bóng đêm đen kịt của thành Biên Thùy, để lại căn phòng tồi tàn với tên thương nhân say ngủ và những dấu vết của một đêm hoan lạc hoang dại.

Nàng đi dọc theo con hẻm, cảm nhận gió đêm thổi qua làn da trần trụi, những sợi tóc đen mượt dính bết vào lưng. Mặc dù lạnh, nhưng nàng không hề cảm thấy run rẩy. Trái lại, một sự thanh thản kỳ lạ dâng lên trong lòng. Nàng đã trải nghiệm điều mình khao khát, đã buông bỏ gánh nặng của quyền lực, dù chỉ trong chốc lát.

Khi đến một góc phố vắng, nàng thi triển pháp quyết, một bộ y phục đơn giản màu xanh lam xuất hiện, che phủ thân hình nàng. Không còn là vũ nữ Mị Nhi diễm lệ nữa, mà là một nữ tu sĩ ẩn mình trong màn đêm. Thành Biên Thùy đã hết giá trị với nàng. Đã đến lúc nàng phải tìm kiếm một nơi khác, một trải nghiệm khác, sâu thẳm hơn, dơ bẩn hơn, để tiếp tục thỏa mãn khao khát vô đáy của mình. Nàng khẽ nở một nụ cười bí ẩn, bước chân nhẹ nhàng hòa vào màn đêm, bóng tối bao trùm cả thân hình nhỏ bé.

Một nụ cười bí ẩn khẽ nở trên môi Mị Nhi, tan biến vào màn đêm đen kịt. Nàng sải bước trên con đường đá gồ ghề, rời xa những con hẻm hôi hám của thành Biên Thùy. Chiếc áo choàng lam đơn giản che kín thân hình, giấu đi vẻ yêu kiều của vũ nữ, thay vào đó là nét thanh thoát của một nữ tu sĩ ẩn mình. Gió đêm vẫn thổi, nhưng không còn cảm giác lạnh lẽo như khi trần trụi. Thay vào đó, là một cảm giác tự do, một sự nhẹ nhõm đến lạ lùng sau khi trút bỏ gánh nặng của cả một đế quốc, dù chỉ trong một đêm hoan lạc.

Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên nền trời đêm. Ánh trăng lạnh lẽo dường như soi rọi thẳng vào tận sâu thẳm tâm hồn nàng, nơi khao khát bị làm nhục và sự ghê tởm bản thân đang giằng xé. Tên thương nhân thô tục ấy, hắn ta chỉ là một chất xúc tác, một phàm nhân bị dục vọng điều khiển, nhưng chính hắn lại vô tình mở ra một cánh cửa mới trong tâm hồn nàng. Mị Nhi khẽ nhắm mắt, hình ảnh dòng tinh dịch ấm nóng vương trên bụng mình hiện rõ. Nàng đã không thanh tẩy nó ngay lập tức. Cảm giác nhớp nháp, nhơ bẩn đó, chính là minh chứng cho sự sa ngã mà nàng đang tìm kiếm. Nó không làm nàng ghê tởm nữa, mà ngược lại, lại kích thích một sự tò mò, một khao khát sâu thẳm hơn.

“Biên Thùy đã hết giá trị,” nàng thầm nhủ, giọng nói nội tâm lạnh lùng như băng. Thành phố này, với những phàm nhân thô tục và những tu sĩ cấp thấp, đã không thể mang lại cảm giác giải thoát tột đỉnh mà nàng mong muốn nữa. Nàng là Nữ Đế Đại Thừa, những khoái cảm tầm thường không đủ để lay động tâm cảnh của nàng. Nàng cần thứ gì đó cực đoan hơn, dơ bẩn hơn, những kẻ có thể thực sự chà đạp lên thể diện của một vị Nữ Đế mà không hề hay biết.

Với tu vi Đại Thừa cảnh, việc di chuyển hàng ngàn dặm chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng nàng không vội. Mị Nhi đi bộ, từng bước chậm rãi, để cho tâm trí mình chiêm nghiệm, để cho khao khát đen tối bên trong nàng lớn dần. Nàng cần một mục tiêu mới, một nơi mới, nơi có thể tìm thấy những “tế bào ung thư” thực sự của đế quốc – những kẻ phản loạn, những tu sĩ ma đạo, những bang phái giang hồ ô hợp không biết trời cao đất dày.

Ba ngày sau, Mị Nhi dừng chân tại rìa một khu rừng rậm rạp, cách thành Biên Thùy hàng vạn dặm về phía Tây Bắc. Theo thông tin thu thập được từ các kênh tình báo ngầm của triều đình, nơi đây là địa bàn hoạt động của Hắc Ma Giáo, một tà giáo nhỏ với vài ngàn đệ tử, chuyên tu luyện các công pháp tà môn bàng đạo, bắt cóc nữ nhân và phàm nhân để luyện đan, hoặc để thỏa mãn thú tính. Trong mắt nàng, những kẻ này chính là rác rưởi của thế giới tu tiên, nhưng cũng chính là đối tượng lý tưởng cho “cuộc vi hành” tiếp theo của nàng.

Nàng đứng trên một mỏm đá cao, phóng tầm mắt xuống khu rừng bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Linh khí ở đây hỗn loạn, tràn ngập các loại tà khí và oán niệm. Chỉ cần đứng đây, nàng cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh và dục vọng trần trụi bốc lên từ sâu trong rừng. Một nụ cười lạnh lùng hiện trên môi Mị Nhi. Đây chính là nơi nàng tìm kiếm. Một nơi bẩn thỉu hơn, nguy hiểm hơn, nơi nàng có thể hoàn toàn buông bỏ thân phận Nữ Đế, hòa mình vào sự hỗn loạn và nhục nhã.

Bình luận

Để lại bình luận