Chương 4

: Áp Lực Từ Người Mẹ Quyền Lực
Trong hành lang rộng lớn của Tâm Hải, ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng từng góc, làm nổi bật bóng dáng ba người đang đứng đối diện nhau. Chu Tân, Tân Như Vân và người phụ nữ đứng trước mặt họ – Cố Cốc Tuyết, chủ tịch tập đoàn Tâm Hải, người nắm trong tay quyền lực tối cao của một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới. Bà đứng đó, dáng vẻ lạnh lùng nhưng toát ra khí chất uy nghiêm, như một nữ hoàng ngự trị trên ngai vàng. Bộ vest công sở được cắt may tinh tế ôm sát cơ thể, che giấu đường cong hoàn mỹ nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp quyến rũ của một người phụ nữ từng là biểu tượng sắc đẹp thời trẻ. Đôi mắt xếch sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng vàng, ánh nhìn như xuyên thấu mọi thứ, khiến Chu Tân không khỏi rùng mình.
Chu Tân đứng đó, tay vừa buông khỏi bàn tay mềm mại của Tân Như Vân, tim đập thình thịch như vừa bị bắt quả tang làm điều gì sai trái. Anh biết rõ tính mẹ mình – Cố Cốc Tuyết không chỉ là một người mẹ nghiêm khắc mà còn là một nữ cường nhân nói một không hai trong thương trường. Từ khi cha anh qua đời, bà đã một mình gánh vác cả gia đình và tập đoàn Tâm Hải, biến nó từ một doanh nghiệp xếp cuối bảng trong danh sách 500 công ty hàng đầu thế giới thành một đế chế nằm trong top 10. Sự mạnh mẽ và tài năng của bà khiến ai cũng phải kính nể, kể cả Chu Tân, người con trai duy nhất của bà.
“Sao thế, thấy mẹ là cuống lên thu tay về luôn à?” Cố Cốc Tuyết cất giọng, âm thanh lạnh lùng nhưng mang chút ý châm chọc. Đôi mắt bà lướt qua Chu Tân, rồi dừng lại ở Tân Như Vân, người đang đứng cạnh với nụ cười gượng gạo. Tân Như Vân, dù là một cô gái thông minh và sắc sảo, cũng không khỏi cảm thấy áp lực trước ánh mắt sắc bén của bà. Cô khẽ cúi đầu, cố che giấu sự lúng túng, nhưng trong lòng không khỏi trách Chu Tân vì đã để mẹ bắt gặp khoảnh khắc thân mật của hai người.
Chu Tân cười gượng, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán. “Mẹ, con… con chỉ đang nói chuyện với Như Vân thôi mà. Có gì đâu mà mẹ nhìn con ghê thế,” anh nói, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng. Anh biết mẹ mình không thích những hành động thiếu kiểm soát, đặc biệt là trong môi trường công sở, nơi bà luôn yêu cầu mọi thứ phải hoàn hảo và chuyên nghiệp.
Tân Như Vân, đứng bên cạnh, nhanh chóng nắm lấy cơ hội để làm dịu tình hình. Cô bước tới, nhẹ nhàng khoác tay Cố Cốc Tuyết, động tác vừa thân mật vừa mang chút nịnh nọt. “Chủ tịch, mẹ đừng trách Tân. Tại anh ấy mải giúp đồng nghiệp quá thôi. Con thấy anh ấy rảnh rỗi quá, chắc mẹ nên giao thêm việc để anh ấy bận bịu hơn, chứ cứ thế này, anh ấy toàn đi giúp người khác,” cô nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng không thiếu phần tinh nghịch. Cô khẽ nghiêng người, để cánh tay Cố Cốc Tuyết chạm vào khe ngực mình, như một cách làm nũng để xoa dịu bà.
Cố Cốc Tuyết nhíu mày, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, ánh mắt chuyển sang Chu Tân với vẻ không hài lòng. “Lại là giúp cái thằng La Chân đó chứ gì?” Giọng bà lạnh tanh, mang theo sự khinh miệt rõ rệt. “Ngày nào cũng thấy con bận bịu vì nó. Tâm Hải của chúng ta không nuôi người vô dụng. Nếu nó không làm được việc, sao cứ để con gánh hộ mãi thế?” Lời nói của bà như lưỡi dao sắc, không chỉ nhắm vào La Chân mà còn khiến Chu Tân cảm thấy áp lực đè nặng.
Chu Tân nuốt nước bọt, cố lấy hết can đảm để đáp lại. “Mẹ, Chân là bạn thân của con từ nhỏ. Dù nó có thế nào, con cũng không thể bỏ mặc được. Mẹ từng dạy con, trên thương trường có những thứ có thể buông, nhưng cũng có những thứ không thể bỏ. Chân là bạn con, con chỉ muốn giúp nó một chút thôi.” Anh nói, giọng run run nhưng đầy kiên định. Đối diện với mẹ mình, một người phụ nữ quyền lực và nghiêm khắc, việc dám phản bác như thế là điều hiếm ai làm được trong Tâm Hải. Ngay cả những nhân viên cấp cao cũng phải run sợ trước ánh mắt của Cố Cốc Tuyết, huống chi là Chu Tân, người con trai luôn bị bà quản lý chặt chẽ.
Cố Cốc Tuyết nhíu mày chặt hơn, ánh mắt sắc lạnh như muốn khoan thủng Chu Tân. “Đúng, mẹ có dạy con như thế. Nhưng La Chân rõ ràng là thứ con nên buông bỏ. Một kẻ không có năng lực, chỉ biết dựa dẫm vào con, giữ lại làm gì?” Bà ngừng lại, ánh mắt lướt qua Tân Như Vân, như muốn kiểm tra phản ứng của cô. Tân Như Vân, với vai trò thư ký của bà, đã nhiều lần báo cáo về hiệu suất kém cỏi của La Chân, và điều đó càng khiến Cố Cốc Tuyết thêm phần khinh thường anh ta.
Chu Tân hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh biết mẹ mình không ưa La Chân, và những cuộc tranh cãi về chuyện này giữa hai mẹ con đã xảy ra không ít lần. Nhưng lần này, anh quyết không nhượng bộ. “Mẹ, Chân đã hứa sẽ cố gắng. Con tin nó sẽ thay đổi. Mẹ, chúng ta về nhà thôi, đừng nói chuyện này nữa,” anh nói, giọng gần như van nài. Anh chắp tay, nhìn mẹ với ánh mắt thành khẩn, hy vọng bà sẽ bỏ qua.
Cố Cốc Tuyết nhìn con trai, ánh mắt thoáng dịu đi nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Bà thở dài, không nói thêm gì, chỉ quay người, gót giày cao gót gõ nhịp trên sàn, vang lên những âm thanh sắc lạnh như chính con người bà. “Được rồi, về nhà thôi,” bà nói ngắn gọn, rồi bước đi, để lại Chu Tân và Tân Như Vân đứng nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo của bà.
Chu Tân thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn bão. Anh quay sang Tân Như Vân, lườm cô với vẻ trách móc. “Em thấy chưa? Mẹ mà nổi giận thì anh chết chắc. Lần sau đừng để mẹ bắt gặp mấy chuyện này nữa.” Tân Như Vân chỉ cười khúc khích, nhún vai. “Ai bảo anh cứ giúp La Chân hoài? Em chỉ muốn mẹ thấy anh bận bịu thế nào thôi.”
Trong khi đó, ở lại văn phòng, La Chân vẫn ngồi đó, ánh mắt u ám nhìn theo bóng dáng hai người khuất dần. Anh biết, vị chủ tịch quyền lực kia chính là mẹ của Chu Tân, và cũng chính nhờ bà mà anh mới có cơ hội làm việc ở Tâm Hải. Nhưng chính điều đó lại khiến anh càng thêm tự ti. Mọi thứ anh có, từ công việc đến cơ hội, đều là do Chu Tân và mẹ anh ấy ban cho. Sự thật ấy như một cái gai, đâm sâu vào lòng tự trọng của anh, khiến anh không thể ngừng nghĩ về sự bất công của cuộc đời.

Bình luận

Để lại bình luận