Chương 4

: Thoả thuận của hai người
Anh Tài xấu hổ xoa xoa đầu: “Không ngờ rằng chúng ta có duyên thật, bố mẹ em vẫn khỏe chứ?”
Tố Ngọc không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Anh Tài một lúc: “Tại sao lại đến đây lấy bao cao su? Có phải anh đã kết hôn rồi không?”
“Anh làm gì có phước đó, cô gái nào mà muốn gả cho anh!” Anh tài cười gượng gạo nói.
“Vậy chắc chắn là bạn gái rồi?”
Anh Tài ngại ngùng cúi đầu: “Không, không phải, là nhận thay bố mẹ anh.”
“Lừa người, ai lại cho con trai của mình đi ủy ban khu phố để lấy bao cao su, hơn nữa còn là một người đàn ông cao to trưởng thành. Hứ, hồi đi học anh không chịu ngồi yên, nếu không phải là trốn tiết thì là đánh nhau gây sự, lại còn hay kéo bím tóc bạn nữ nữa. Lần trước gặp mấy người bạn cũ, bọn họ vẫn còn nhớ anh đấy, tên biến thái.”
“Sao anh lại trở thành tên biến thái rồi? Lúc đó anh còn trẻ còn ham chơi, anh đã làm gì họ đâu.” Anh Tài nói với vẻ mặt oan ức.
“Hứ, vậy lúc đó anh nắm tay tôi thì sao? Có lần còn muốn hôn trộm người ta, đúng là người nhỏ mà lanh. Bây giờ lớn hơn vài tuổi chắc chắn là không ở yên rồi, khai thật đi, có phải là đang quan hệ nam nữ bừa bãi không?” Tố Ngọc gặng hỏi.
Anh Tài đứng đó vô cùng bối rối, muốn phủ nhận nhưng lại cảm thấy bị đối phương nhìn thấu rồi, muốn thừa nhận nhưng lại không đủ dũng khí, ngập ngừng nửa ngày cũng không trả lời được: “Vô liêm sỉ! Cầm bao cao su của anh đi mau đi. À, nhìn bộ dạng đói khát của anh, tôi tặng anh thêm một cái, chắc là đủ dùng rồi chứ?” Tố Ngọc ngồi xuống ghế, khuôn mặt chán ghét quay đầu sang một bên.
“Tố Ngọc, em đừng chế giễu anh nữa. Anh biết đời tư của anh không chừng mực, nhưng, nhưng tính anh chính là bỡn cợt với đời mà. Hơn nữa chuyện này cũng là nhu cầu sinh lý bình thường, đôi bên tình nguyện, mọi người chỉ là chơi đùa mà thôi, anh chẳng có chút tình cảm nào.”
“Bất kỳ tình yêu nào không vì mục đích hôn nhân đều là trò lưu manh, anh nghe qua câu nói này chưa? À, ngại quá, tôi quên mất thứ anh theo đuổi chỉ là ham muốn xác thịt, loại người như anh sao có thể nghĩ đến việc yêu đương chứ, thật là lãng phí thời gian, có đúng không? Mau ký tên đi rồi cút.”
Câu cuối cùng là nói bằng tiếng Tứ Xuyên: “Anh chỉ là chơi đùa với bọn họ, họ không phải gu của anh… Tố Ngọc, em… Haiz, thôi bỏ đi, giải thích thế nào thì anh cũng là người xấu.”
Anh Tài ký tên xong quay người chuẩn bị rời đi. Vừa ra đến cửa: “Đợi một chút, anh quên điền số điện thoại.”
Giọng nói lạnh lùng của Tố Ngọc vang lên từ phía sau: “Lúc trước anh đến lấy đồ cũng không cần số điện thoại mà? Anh Tài lúng túng: “Biết cái gì là cảnh còn người mất không? Biết thế nào là tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa không? Còn lắm lời không cẩn thận tịch thu hết bao cao su của anh. Bóp chết anh.” Tố Ngọc hung dữ nói.
Anh Tài lắc đầu cười khổ, quay lại bàn điền số điện thoại.
Vừa bước ra tới cửa, anh ấy theo bản năng dừng lại, cô bé này có tiếp tục ra lệnh gì không? Đúng như dự đoán…!
“Mỗi đêm phải ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của tôi.”
Anh Tài ngẩn người một lúc: “Ý gì đây?”
“Hứ, tôi chỉ cho anh một cơ hội, anh muốn nghiêm túc yêu đương, hay là giống như lúc trước cùng những người đàn bà lố lăng vớ vẩn đó ăn chơi trác táng, anh tự mình chọn đi.”
Anh Tài sững người một lúc lâu hình như mới hiểu ra điều gì đó, vở kịch chuyển hướng hơi nhanh phải không? Anh ấy thở hồng hộc, khó có thể tin vào tai mình: “Anh, anh bảo đảm mỗi tối đều chờ điện thoại, nếu người khác không biết gọi vào anh sẽ lập tức cho cút luôn, không để cho người ta chiếm mất thời gian nói chuyện quý báu của chúng ta!”
Tố Ngọc nhịn không được cười lên một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc.”
“Tố Ngọc, anh tạm thời giữ lại số bao cao su này, anh bảo đảm với em, anh sẽ giữ nguyên vẹn cho đến ngày em quyết định sử dụng chúng! Tin anh đi!” Anh Tài tâm trạng đang tốt, không nhịn được nói năng ngọt xớt. Tố Ngọc ngẩn người một lúc, lập tức ngại đỏ mặt, ném chiếc bút bi trong tay về phía anh: “Anh, anh là đồ lưu manh, vừa đối tốt với anh một tý anh đã không biết tốt xấu rồi! Chỗ bao cao su đó của anh liên quan gì đến em? Mau cút ra khỏi đây đi, dì sắp về rồi.”
“Tuân lệnh!” Anh Tài cúi người chào một cái, xoay người vui vẻ nhảy cẫng rời đi. Cảnh tượng lại quay trở về căn phòng của Anh Tuấn.
“Tất nhiên là con biết chị dâu rất tốt, đại học năm hai chị ấy còn tặng con chiếc Sony DICSCMAN, chất lượng âm thanh rất tốt, con vẫn nghe cho đến tận bây giờ. Mẹ, sao con cảm thấy giọng mẹ có chút buồn nhỉ?”
“Chị dâu con số khổ, đến tận bây giờ vẫn chưa mang thai con của anh trai con.” Mẹ đau lòng nói, bà ấy chờ bế cháu chờ đến tóc bạc hết rồi.
________________

Bình luận

Để lại bình luận