Chương 4

: Trở lại bình thường
Về đến nhà, hai người lại ăn ngấu nghiến đồ ăn đã mua, tôi thật đói bụng, thể lực tiêu hao rất lớn, Gia Huy phỏng chừng chỉ lo chơi đùa, cũng không ăn gì. Ăn cơm xong, tôi đơn giản thu dọn. Gia Huy đi về phòng chơi game. Tôi tiện tay cầm quyển sách ngữ văn trên ghế sofa có chút đọc một chút. Lúc này cửa phòng Cô Phương mở ra, tóc cô Phương xõa tung ra, mơ mơ màng màng đi ra, tôi vội vàng nghênh đón: “Chào cô Phương.”
“Nhóc Minh à.” Cô Phương hơi sửng sốt, mới nhận ra tôi.
Tôi đến gần cô Phương, có một trận mùi lạ, tôi hơi nhíu mày. Cô Phương phỏng chừng cũng phát hiện, sắc mặt ửng đỏ: “Cô đi tắm một chút.” Nói xong cô ấy xoay người bước nhanh về phía phòng vệ sinh, chân trượt xuống, cả người ngã về phía sau, tôi thuận tay ôm lấy cô ấy, một tay ôm eo, một tay đè bả vai lại.
“Thật sự rất ngại a, xin lỗi con, Minh.” Cô Phương vội vàng đứng thẳng người, liên tục xin lỗi tôi.
“Không có việc gì, cô, cô phải cẩn thận một chút, vừa mới tỉnh rượu, động tác không nên quá gấp.”
Cô Phương liên tục gật đầu, vội vàng đi vào phòng vệ sinh. Tôi nhìn vào đèn nhà vệ sinh được thắp sáng và sau đó có tiếng nước của vòi sen. Một lúc lâu sau, tôi lấy lại tinh thần lại, lắc đầu trở về phòng.
“Mẹ cậu tỉnh rồi.”
“Ồ.” Gia Huy đang chơi đùa không, cậu ta đáp một tiếng liền không để ý tới tôi nữa, tôi cũng mặc kệ cậu ta, tôi cầm quyển sách mở đầu thoạt nhìn, tâm tư lại bay đi nơi khác: “Cô Phương tựa hồ không phát hiện ra a.”
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô Phương rửa mặt xong đi ra, cô ấy thay một bộ đồ ngủ ở nhà, bọc kín từ trên xuống dưới. Gia Huy cũng không chơi game nữa, lấy quyển sách toán ở đó làm bộ. Cô Phương đi tới cửa phòng: “Thiên Minh, Gia Huy, hai con đã ăn cơm tối chưa?”
“Ừm, cô, chúng con đã tự mình xuống dưới lầu mua đồ ăn, đã ăn tối rồi, không cần cô lo lắng.”
“Cơm trưa cũng là do con tự mình mua, trông cậy vào mẹ, con khẳng định đói chết rồi.” Gia Huy vẻ mặt khó chịu.
“Xin lỗi a, Gia Huy, là mẹ không đúng, lần sau mẹ làm cho con nhưng món ăn ngon bồi thường cho con.” Cô Phương vẻ mặt áy náy nhìn Gia Huy, Gia Huy không lên tiếng.
Tôi tiếp lời cô ấy: “Cô, cô chắc cũng đã đói bụng đi, Gia Huy mua cháo và đồ ăn cho cô, cô mau ăn đi.” Gia Huy bĩu môi và nhìn tôi.
Cô Phương nhìn đảo qua hai chúng tôi: “Cám ơn hai con, hai con thật sự là những đứa trẻ ngoan biết quan tâm đến người khác.” Tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi ngang qua cô, mùi rượu đã nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là mùi sữa tắm. Tôi đi vào phòng bếp, lấy cháo và đồ ăn nhẹ đặt lên bàn ăn, cô cũng theo đó mà đi tới ngồi xuống: “Thiên Minh thật biết săn sóc cho người khác, sau này ai gả cho con gái cho con nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Mặt tôi đỏ lên, không lên tiếng. Gia Huy ở bên cạnh bất mãn ồn ào: “Mẹ, Thiên Minh của chúng ta vẫn còn nhỏ.”
“Được rồi được rồi, các con vẫn còn nhỏ.” Cô Phương thuận theo ý của Gia Huy: “Hai con buổi chiều vẫn ở nhà sao?”
“Ừm, đều đang ôn bài.” Hai chúng tôi đồng thanh đáp.
“Được, tốt.” Cô Phương đăm chiêu, ngẫu nhiên chuyển hướng về phía Gia Huy, “Học tập cho thật tốt, con đã đáp ứng mẹ, lần thi này phải tiến tới thứ hạng 10.”
“Ồ.” Gia Huy vẻ mặt đắng đắng đáp ứng.
Nhìn xem thời gian không còn sớm, tôi đứng dậy tạm biệt, rời khỏi nhà Gia Huy: “À, cửa ải này coi như đã qua đi.”

________________

Bình luận

Để lại bình luận