Chương 4

: Khoảnh Khắc Xấu Hổ
Hành trình leo núi tiến vào giai đoạn khó khăn hơn, với những con đường hẹp, đá lởm chởm và rễ cây chằng chịt. Không khí trong nhóm vẫn vui vẻ, nhưng mọi người bắt đầu thấm mệt, trừ Thanh Bình. Với cơ thể mới, anh dường như không biết mệt mỏi. Anh bước đi vững chãi, đôi khi còn dẫn đầu nhóm, khiến hướng dẫn viên cũng phải trầm trồ. Các đồng nghiệp nữ thì thầm to nhỏ, ánh mắt lướt qua cơ bắp săn chắc dưới lớp áo thun bó sát của anh. Nam, dù vẫn cố tỏ ra thân thiện, không giấu được vẻ khó chịu khi Bình liên tục được chú ý.
Linh đi phía trước Bình, chiếc quần legging ôm sát làm nổi bật cặp mông tròn đầy, mái tóc dài tung bay theo gió. Bình cố không nhìn, nhưng mỗi bước đi của cô như một lời mời gọi vô hình. Anh lắc đầu, tự nhủ phải tập trung vào con đường, nhưng cơ thể anh dường như có ý muốn riêng. Thứ khổng lồ trong quần anh thỉnh thoảng cọ sát vào đùi, nhắc nhở anh về sự thay đổi mà anh vẫn chưa quen. Anh điều chỉnh tư thế, cố gắng đi chậm lại để giữ khoảng cách với Linh, nhưng ánh mắt anh vẫn bị cô thu hút.
Đoàn người đến một đoạn đường hẹp, nơi đá trơn và rễ cây chìa ra như những cái bẫy. Hướng dẫn viên nhắc mọi người đi chậm, bám sát nhau. Linh, với sự tự tin vốn có, bước đi nhanh nhẹn, nhưng ánh mắt cô mải mê nhìn cảnh vật xung quanh. Cô giơ điện thoại lên chụp ảnh một cây cổ thụ phủ rêu, không để ý một rễ cây lớn nhô lên trước mặt.
“A!” Linh hét lên khi vấp ngã, cơ thể mất thăng bằng ngã về phía sau. Theo phản xạ, Bình lao tới, giang tay đỡ lấy cô. Linh ngã thẳng vào lòng anh, cơ thể mềm mại áp sát ngực anh, hơi thở dồn dập. Thời gian như dừng lại. Bình cảm nhận được sự ấm áp từ cô, mùi nước hoa thoang thoảng, và cả cách cơ thể cô run nhẹ khi chạm vào anh. Đôi tay anh ôm chặt eo cô, giữ cô không ngã xuống đất, cơ bắp săn chắc căng lên dưới lớp áo.
“Bình… tớ xin lỗi…” Linh lắp bắp, mặt đỏ bừng, cố đứng dậy. Nhưng khi cô chống tay để đứng lên, mông cô vô tình cọ sát vào phần dưới của Bình. Cô khựng lại, mắt mở to, rõ ràng cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn, khổng lồ dưới lớp quần jeans. Bình hoảng hốt, tim đập thình thịch, muốn đẩy cô ra, nhưng cơ thể anh lại phản ứng ngược lại, thứ đó càng trở nên rõ ràng hơn, như muốn khẳng định sự hiện diện của mình.
Linh quay lại, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn xấu hổ. “Bình… cái gì…” Cô thì thầm, giọng run run, mặt đỏ như gấc. Bình nuốt khan, cố tìm lời giải thích, nhưng đầu óc anh trống rỗng. “Tớ… tớ không…” anh lắp bắp, tay vẫn ôm eo cô, không biết phải làm gì. Linh, dù xấu hổ, không vội đứng dậy. Ánh mắt cô lướt xuống, như muốn xác nhận điều cô vừa cảm nhận. “Bình… cậu… không phải người Việt nào cũng thế này, đúng không?” Cô nói, giọng đùa cợt nhưng thoáng chút tò mò, ánh mắt lấp lánh một tia dục vọng.
Bình đỏ mặt, vội buông cô ra, bước lùi lại. “Linh, xin lỗi, tớ không cố ý…” Anh quay đi, cố che giấu sự ngượng ngùng, nhưng thứ trong quần anh vẫn khiến anh lúng túng. Linh đứng dậy, phủi quần, mỉm cười gượng gạo. “Không sao… tại tớ không cẩn thận.” Nhưng ánh mắt cô vẫn liếc nhìn anh, như thể đang cố gắng hiểu điều gì đó.
Cả nhóm ở phía trước không để ý, tiếp tục di chuyển. Bình và Linh đi sau, không ai nói gì, không khí giữa họ trở nên căng thẳng và đầy ám muội. Bình cảm nhận được ánh mắt của Linh thỉnh thoảng lướt qua anh, và anh biết cô đã nhận ra anh không còn là gã IT bình thường mà cô từng quen. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng sâu thẳm, anh cảm thấy một luồng ham muốn đang trỗi dậy, được kích thích bởi khoảnh khắc vừa rồi.
Khi cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi, Linh ngồi gần Bình, gần hơn bình thường. Cô không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, nhưng cách cô nghiêng người, để tay chạm nhẹ vào tay anh, khiến Bình cảm nhận được một sự thay đổi trong thái độ của cô. Anh liếc nhìn cô, và lần đầu tiên, anh thấy trong mắt cô không chỉ là sự tò mò, mà còn là một tia khao khát. Bình biết, khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi đã mở ra một cánh cửa, và anh đang đứng trước ngưỡng của một con đường đầy cám dỗ.
________________

Bình luận

Để lại bình luận