Chương 4

– Cô chú cũng biết rồi đấy, hôm nay chợ đã xong hoàn thiện sẵn sàng đi vào hoạt động hết công suất, cháu đang rất thiếu người nếu hiện tại chú không có dự định nào tốt hơn cháu mong chú giúp cháu cùng quản lý chợ ạ. Trước mắt lương cứng của chú là 5 triệu (thời điểm đó lương vậy là rất cao) ngoài ra còn phụ thu tiền gửi xe chia đều sau này nữa.

Nghe Lẫm nói nét vui mừng hiện lên trên khuôn mặt người một nhà. Ông Kính nói anh yên tâm ông sẽ làm tốt. Chốt lại anh còn cho gia đình thêm niềm vui khi chỉ vào chiếc xe Sirius và cho ông Kính mượn không thời hạn. Anh nói ông đừng ngại, anh cũng được cho mà thôi, chiếc xe khá rẻ với lại anh sẽ đổi xe sớm thôi. Nghĩ thật kỹ ông Kính thấy không thể đi chung xe với Yên mãi được, có ngày 2 bố con cùng muộn thì toi. Vậy là ông đồng ý.

Nói chuyện 1 lúc Lẫm gọi người đón mình, nhưng Kiên tộ đang đi chơi ở xa còn Minh và Tím đang cùng ngồi uống rượu say đến chẳng biết mình ở đâu. Biết anh gặp khó ông Kính chủ động mời anh ngủ lại cùng Quân vì dù sao anh đã uống rượu về khuya không tốt, Lẫm đành ngập ngừng nhận lời.

Đêm xuống anh trằn trọc trong khi cu Quân ngủ khì bên cạnh, phần vì anh đang rất gần với cô gái nhỏ anh mới gặp đã tương tư, vì sự trùng hợp khi lần đầu gặp gỡ cô ở tuổi 19 và anh 32. Phần vì thôi thúc và thèm khát cảm giác gia đình trong anh hôm nay trào lên mạnh mẽ. Anh bước xuống giường nhẹ nhàng mở cửa lách bước về phía sau nhà, anh châm 1 điếu thuốc để làn khói mờ đưa anh về tiềm thức.

22 năm trước lúc Lẫm chỉ là đứa nhóc 10 tuổi cậu đang háo hức đợi bố mẹ về để khoe về bạn mới thầy mới. Ngoài trời mưa gió đang cuộn trào, này mới tháng 9 mà có bão rồi. Bà nội Lẫm dục thằng cháu vào nhà…

– Vào nhà đi cháu dọn cơm ra bố mẹ mày cất đò rồi về đến ngay giờ đó.

Lẫm ngoan ngoãn dọn cơm chờ bố mẹ, bố cậu lái đò còn mẹ cậu bán hàng nước trên bến, gia đình có 4 người nhưng hạnh phúc đáo để. Nhưng chờ hoài chờ mãi mà không thấy 2 người đâu. Sáng ra bão tan bà nội nhờ người trong làng đi tìm giúp, họ gọi vang bến sông rồi tìm mọi luống bèo trôi mà không thấy. Thế rồi cách đó 7, 8 km họ tìm được 1 cặp chết đuối ôm nhau, là bố mẹ Lẫm. Có lẽ cha Lẫm đã quyết giữ chặt vợ mình, ông không cứu được cả 2 thì làm bạn cùng bà ở phương khác. Giờ họ vẹn tình bên nhau nhưng bỏ lại mẹ già con nhỏ. Hai con người nhỏ bé đấy cứ nấc lên từng hồi, trẻ không ai nương già không nơi tựa. Lẫm cứ vừa khóc vừa đòi chui vào giữa bố mẹ nhưng xác chết cứng nên cơ đã cố định lúc sắp chết chắc ông ôm chặt bà lắm. Cậu lảm nhảm kể câu chuyện muốn kể cho bố mẹ tối qua.

– Đầu năm còn đã được thưởng 2 cuốn vở rồi cô giáo tặng con vì con học giỏi và giống bố, cô nói cô học cùng bố. Cô dặn đừng bảo mẹ không mẹ đánh bố, con mách rồi đấy mà mẹ có đánh bố đâu. Hu hu… Cô giáo vừa đi thằng Tú nó vẩy mực vào vở con rồi dịnh đánh con. Con không chịu được cởi hết quần áo lôi nó xuống rìa ao dìm cho một trận. Mặt nó tái mét xin con rối rít. Con rửa sạch người mới lên bờ mặc quần áo. Nó nghĩ con sợ nó, nhưng con sợ bẩn quần áo mẹ mua thôi. Con thấy mẹ đày nắng bán hàng rồi mò cua bắt ốc quanh bờ sông bị cua cắp chảy máu mới có tiền mua áo cho con. Hu hư hư… mẹ ơi con theo với mẹ ơi, mắt bà kém rồi không khâu được áo cho con mẹ để con mặc áo rách sao mẹ ơi…

Không nỡ nhìn thêm người làng bế cậu về rồi chúng tay giúp hậu sự cho cha mẹ cậu…

Ngày tháng buồn đau cứ thế trôi khi vết thương đã lành đôi chút thì cuộc đời lại xé toạc cho thêm đau. Ngày Lẫm vui mừng cầm tờ giấy khen sau khi tổng kết lớp 6, khoe với bà thì cậu thấy người ra vào đông nghịt ở nhà cậu, xì xào, thút thít âm thanh ong ong quanh quẩn không còn rõ ràng nữa. Cậu thấy bà trên giường mắt giật giật còn mặt trắng bệch, cậu tiến lại nhẹ nhàng lay bà mấy cái, mắt bà không mở được thêm nhưng miệng hơi hé muốn nói gì đó với cậu. Có người tiến lại nói nhỏ vào tai cậu.

– Nói gì với bà đi bà không tỉnh được lâu nữa đâu.

Nghe đến đây là bầu trời của cậu hoàn toàn sụp đổ cậu nắm chặt bàn tay gầy guộc của bà cứ nghĩ rằng không buông bà sẽ không đi. Nước mắt cậu rơi từng giọt xuống nền kêu “tí tách” dưới chân.

– Cháu lại được học sinh giỏi bà ạ. Giấy khen đây ạ, cầm chiếc giấy khen đưa bà cầm nhưng lại rơi mất giấy khen còn màu mực mới nằm trên nền gạch cậu không nhặt. Bài văn cháu viết tả về người bà được thầy cô giữ lại để lưu như văn mẫu đấy. Cháu tả bà lưng còng tóc bạc bà hiền lắm nhưng có sở thích ăn uống kỳ lạ. Thỉnh thoảng bà chỉ thích ăn đầu tôm, hoặc đầu cá những thứ còn lại bà tách thịt ra nhờ em ăn hộ. Bà thỉnh thoảng nói dối em. Em thấy nồi cơm nhà em buổi tối còn y nguyên chỗ thừa lúc trưa mà bà nói ăn rồi phần mình em thôi, rồi có lúc bà chẳng ăn gì mà nói đã ăn nhiều còn rất no không ăn được nữa. Tuy như vậy nhưng em muốn bà sống lâu trăm tuổi để em được có bà yêu thương, bố mẹ em đã chết em chỉ còn mình bà em thôi.

Cậu định đọc thật dài cứ như thể nếu không dừng đọc bà sẽ không rời đi. Nhưng giờ tay bà đã lạnh ngắt mắt đã được vuốt nhắm lại. Không còn hơi thở.

Làm sao đây làm sao cậu chịu được đây mất bố mẹ với cậu đã là tận khổ, cậu cắn răng cố chịu vì còn bà yêu thương giờ bà bỏ cậu mà đi thì bao giờ mới đến cam lai cho cậu. Rồi cậu bị bế ra ngoài để người ta lo hậu sự cho bà, có người an ủi nói với cậu là chú thím sẽ đón cậu về nuôi cậu sẽ bớt khổ. Vậy sao đó là cậu khổ tận giờ thấy cam lai sao chỉ là trò đời còn thấy chưa đủ nên cố ấn đầu cậu xuống di qua di lại thêm vài lần nữa thôi.

Bình luận

Để lại bình luận