Chương 4

Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ kia một lúc lâu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng hít vào thở ra, chiếc mũi hồng hồng có chút đáng yêu.

Người đàn ông cầm chiếc ly đứng im ở đó với vẻ mặt nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng hắn cầm chiếc ly thủy tinh để giết người ấy chứ.

Ma xui quỷ khiến, Tào Phó Thanh cúi xuống nhặt góc chăn ở trêи mặt đất lên, dù sao cũng là hàng xóm với nhau, đừng khiến cô cảm lạnh là được.

Trong lòng đã âm thầm tìm một lý do cho mình.

Có điều khi hắn chuẩn bị ngẩng đầu đứng dậy, lại nhìn thấy trêи bộ ngực phập phồng của cô có hai điểm không cân đối nhô lên.

Sửng sốt một chút, mới phát hiện ra là người phụ nữ này không mặc áօ ɭót.

Suy nghĩ này khiến máu trong người hắn trở nên sôi sục, đắp chăn lên che lại hai điểm không cân bằng kia.

Giây tiếp theo, cô rất không tự nhiên xoay người, còn biết mình có thể sẽ bị ngã, Tô Phàm cố dịch vào phía bên trong. Tóc một bên bị đầu đè xuống, đôi môi hồng nhuận chẹp chẹp hai tiếng, có vẻ như là ngủ rất ngon.

Cô cũng không hề hay biết, cổ áo sơ mi trắng đã bị bản thân kéo càng ngày càng thấp, một bên ngực bị đè xuống, Tào Phó Thanh có thể trông thấy rõ hai gò bồng đảo mềm mại ở bên trong.

Đầu иɦũ ɦσα hồng nhạt, làn da trắng nõn khiến cho người ta muốn in năm ngón tay màu đỏ lên trêи đó, ắt hẳn sẽ rất đẹp.

Tào Phó Thanh nắm chặt ly nước, hắn vội vàng lùi về phía sau một bước, xoay người đi về phía phòng bếp.

Mí mắt của người đang ngủ chớp chớp một cách vô thức, cô ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe miệng, không biết đang mơ thấy điều gì.

Trong vòng hai giây, cả người Tô Phàm lại bị một bóng đen che khuất, người vừa mới bước về phía phòng bếp đã nhanh chóng quay lại, một lần nữa đứng ở trước mặt cô.

Đôi mắt của người đàn ông hơi hẹp và dài, đồng tử của hắn sẫm màu hơn những người bình thường, khi nhìn một ai đó càng tạo cho người ta cảm giác hắn đang nhìn một cách trìu mến. Vì cúi đầu nên tóc mái đã che khuất mí mắt, nhưng lại có thể trông thấy rõ cổ họng của Tào Phó Thanh đang di chuyển lên xuống.

Ly nước trong tay bị ngón tay thon dài của hắn chậm rãi đặt ở bên trêи bàn trà, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. Ngay sau đó, Tào Phó Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống.

Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm, nhưng sự nóng rực ở trong mắt hắn lại không hề biến mất. Con dê trước mặt tự mình chạy vào miệng sói, làm gì có con sói nào có thể nhẫn nhịn được chứ?

Hắn duỗi bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên trêи bộ ngực mềm mại của cô. Tay của Tào Phó Thanh rất lớn, đống thịt kia hoàn toàn bị bàn tay của hắn bao lấy. Dần dần hắn bắt đầu dùng sức, xúc cảm mềm mại từ bàn tay lan ra khắp toàn thân, lòng bàn tay ấn ấn núm иɦũ ɦσα đang nhô cao của Tô Phàm.

Nhìn khuôn mặt của cô, nghĩ đến cảnh cô yếu ớt cầu xin hắn.

Hắn giống như một tên biến thái.

Không, hắn đúng là một tên biến thái, một tên biến thái muốn đùa bỡn hàng xóm của mình.

Ánh mắt càng ngày càng nóng rực, rồi dần dần trở nên hung ác, bàn tay nắm lấy một bên ngực của cô đang cực lực khắc chế, cố gắng để bản thân không tiếp tục dùng sức, nhưng hắn không nhịn được, gân xanh ở trêи lưng không ngừng xuất hiện, hắn muốn bóp chặt bộ ngực này!

Mềm mại như vậy, nếu bóp chặt nó, chắc chắn xúc cảm sẽ vô cùng tuyệt vời.

Càng ngày càng muốn, càng ngày càng không thể nhịn được.

Kèm theo đó là ɖu͙ƈ vọng vô cùng mãnh liệt, Tào Phó Thanh sắp không nhịn nổi nữa.

“Reng —”

Đột nhiên, đồng hồ báo thức trong phòng ngủ vang lên, đó là đồng hồ báo thức nhắc hắn đã đến giờ uống thuốc.

Tào Phó Thanh giật mình, vội vàng thu tay lại, đứng dậy bước nhanh về phía phòng ngủ, dựa vào tiếng bước chân thôi cũng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của hắn. Bàn tay vừa nắm lấy bộ ngực của cô, phía bên trêи còn đọng lại hơi ấm, khiến ngón tay run rẩy không ngừng.

Bình luận

Để lại bình luận