Chương 4

: Bước Đệm Trước Bình Minh

Thời gian trôi nhanh như một cơn gió thoảng. Trần Thanh Long giờ đã gần 6 tuổi, chỉ còn vài tháng nữa là đến ngày thức tỉnh Vũ Hồn – cột mốc quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Ngôi làng vẫn bình yên, nhưng không khí dường như sôi nổi hơn, với những cuộc trò chuyện về lễ thức tỉnh sắp tới. Các gia đình có con 6 tuổi đều háo hức, chuẩn bị quần áo mới và đồ cúng cho đền thờ. Long cũng không ngoại lệ, dù sự chuẩn bị của cậu chủ yếu là rèn luyện bản thân.

Mỗi ngày, Long tăng cường bài tập của mình. Ngoài chạy bộ và hít đất, cậu bắt đầu leo lên một ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô làng, nơi có những tảng đá lớn để thử sức. Cậu trèo lên, trượt xuống, rồi lại trèo tiếp, tay chân xước xát nhưng chẳng màng. “Đau một chút bây giờ để mạnh hơn sau này,” Long tự nhủ, lau vết máu trên đầu gối. Những buổi chiều, cậu thường chạy đến nhà ông lão Trần, mang theo rau củ hoặc trái cây để đổi lấy kiến thức.

Một ngày nọ, khi mang đến một rổ khoai lang, Long hỏi: “Ông Trần, Vũ Hồn có thể biến dị thành cái gì kỳ lạ không ạ?” Ông lão cười, vuốt râu: “Tất nhiên rồi. Vũ Hồn biến dị có thể rất mạnh, nhưng cũng có thể rất yếu. Quan trọng là cách cháu sử dụng nó.” Long gật đầu, nghĩ đến Vũ Hồn Đầu Nấm Bạo Huyết của cha và Vũ Hồn Tóc của mẹ. “Cháu hy vọng mình có cái gì đó độc đáo,” cậu nói, mắt sáng lên.

Ông lão nhìn cậu, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Cháu chăm chỉ thế này, chắc chắn sẽ có kết quả tốt. Nhưng nhớ, Hồn Sư không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần trái tim. Đừng để lòng thù hận che mờ lý trí.” Long hơi ngỡ ngàng, nhưng gật đầu. Cậu biết ông ám chỉ cái chết của cha mẹ, và dù lòng cậu vẫn đau nhói khi nghĩ đến, cậu cố giữ đầu óc tỉnh táo.

Trong làng, Long ngày càng được yêu mến. Cậu giúp bà cụ bán hàng sửa lại cái ghế gãy, mang nước cho ông thợ rèn, và dạy đám trẻ nhỏ cách buộc dây thừng chắc chắn. Tiểu Phong và Tiểu Linh vẫn là bạn thân nhất của cậu, và cả ba thường xuyên tụ tập để chia sẻ ước mơ. Một lần, khi cả ba đang nằm dài trên cánh đồng, ngắm mây trôi, Tiểu Linh hỏi: “Long, nếu mày thành Hồn Sư, mày sẽ làm gì đầu tiên?”

Long ngẫm nghĩ: “Tao muốn rời làng, đi đến thành phố lớn, học ở học viện Hồn Sư. Rồi tao sẽ tìm hiểu xem cha mẹ tao đã chết thế nào.” Tiểu Phong gật đầu: “Ngầu đấy. Tao chỉ muốn trở về khoe với ba tao thôi.” Tiểu Linh cười: “Còn tao muốn mở một vườn hoa lớn, để ai cũng được ngắm.” Long mỉm cười, cảm nhận tình bạn ấm áp giữa họ.

Thời gian dần trôi, và ngày thức tỉnh Vũ Hồn đến gần. Một buổi sáng, tiếng chuông lớn vang lên từ trung tâm làng. Dân chúng tụ tập, xôn xao bàn tán. Một nhóm người mặc áo choàng trắng, thêu hình tháp vàng, bước vào làng – đó là người của Vũ Hồn Điện. Long đứng lẫn trong đám đông, tim đập thình thịch. Người dẫn đầu, một Hồn Sư trung niên với giọng nói uy nghiêm, tuyên bố: “Hôm nay, chúng ta sẽ thức tỉnh Vũ Hồn cho các hài tử 6 tuổi. Hãy chuẩn bị tinh thần!”

Long trở về nhà, lòng háo hức xen lẫn lo lắng. Dì Mẫn, lần đầu tiên tỏ ra quan tâm, đưa cậu một bộ quần áo sạch: “Mặc cái này đi, đừng để tao mất mặt.” Long gật đầu, cảm ơn. Sáng hôm sau, cậu đến đền thờ, nơi Vũ Hồn Điện đã dựng một pháp trận lấp lánh. Các đứa trẻ lần lượt bước vào, tiếng reo hò vang lên mỗi khi có ai đó có Tiên Thiên Hồn Lực. Tiểu Phong thức tỉnh Vũ Hồn Hỏa Lang, cấp 4. Tiểu Linh có Vũ Hồn Hoa Cúc, cấp 3. Cả hai đều vui mừng chạy đến ôm Long.

Cuối cùng, đến lượt Long. Cậu bước vào pháp trận, cảm nhận luồng năng lượng ấm áp bao quanh. Người Hồn Sư ra hiệu: “Tập trung, thả lỏng tinh thần.” Long nhắm mắt, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng. Đột nhiên, một luồng sáng kỳ lạ bùng lên trong cậu, kèm theo hai hình ảnh: một đám bào tử lấp lánh và… một hình dạng kỳ quái mà cậu ngay lập tức nhận ra là Vũ Hồn Dương Vật. Long giật mình, mặt nóng bừng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh.

Luồng sáng trong cơ thể cậu nhấp nháy, như thể rút đi một phần sức mạnh. Cậu cảm nhận Tiên Thiên Hồn Lực vốn dâng cao đến đỉnh điểm, nhưng rồi giảm xuống, dừng lại ở cấp 7. Người Hồn Sư kiểm tra, ngạc nhiên: “Vũ Hồn Bào Tử, Tiên Thiên Hồn Lực cấp 7! Hiếm có đấy!” Long gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Dạ, cảm ơn.” Cậu không nhắc đến Vũ Hồn thứ hai, trực giác mách bảo rằng nó cần được giữ bí mật.

Bước ra khỏi pháp trận, Long thấy Tiểu Phong và Tiểu Linh chờ sẵn. “Cấp 7! Mày giỏi thật!” Tiểu Phong hét lên. Long cười, nhưng trong lòng cậu là một biển suy nghĩ. Vũ Hồn Dương Vật? Bào Tử? Tiên Thiên Hồn Lực bị rút đi? Cậu biết hành trình của mình chỉ vừa bắt đầu, và những bí ẩn này sẽ dẫn cậu đến những chân trời mới.

Bình luận

Để lại bình luận