Chương 4

: Những Bí Mật Trong Ký Túc Xá
Cuối cùng cũng đến buổi chiều, ra thao trường chạy thêm 1000 mét, tôi mệt lử, lê lết về ký túc xá, ngồi phịch xuống giường. Bên ngoài, cả đám học sinh mới ồn ào như chợ vỡ, tranh thủ thời gian rửa mặt, tắm táp sau một ngày huấn luyện vã mồ hôi. Lúc này, Vũ – thằng mũm mĩm – lạch bạch bước vào, thấy phòng vắng tanh, chỉ có tôi, nó liền sáp lại gần, thì thào: “Ê, Minh, mày nói thật đi, cô Lan Anh với mày là gì của nhau?”
“Cái gì là cái gì?” – Tôi giả ngố, nhíu mày nhìn nó.
“Đừng có chối! Tao thấy mày với cô ấy lén lút nói chuyện sau ký túc xá nữ hôm nọ. Với lại, tao nhớ ra rồi, cái ảnh trên màn hình điện thoại mày hôm trước chính là cô ấy!” – Vũ khoe khoang, như thể vừa phát hiện bí mật động trời.
“Suỵt! Nhỏ mồm thôi! Đó là mẹ tao!” – Tôi vội bịt miệng nó, sợ nó la toáng lên.
“Mẹ mày?!” – Vũ trợn tròn mắt, mồm há to đến mức suýt rớt hàm. “Trời đất, mẹ mày xinh thế? Nhìn không ra là có thằng con lớn như mày luôn!”
“Thôi, đừng có ba hoa…” – Tôi lườm nó, chẳng biết nói gì thêm.
Nhìn bộ dạng ngố tàu của Vũ, tôi chỉ muốn cười trừ. Đúng lúc đó, Nam đẩy cửa bước vào, tay cầm chậu rửa mặt và khăn. Thấy Vũ đang thì thầm với tôi, nó tò mò hỏi: “Gì mà bí mật thế, tụi mày? Nói chuyện gì mà cười hì hì?”
“Ha ha, có gì đâu, toàn chuyện ba xàm, khoác lác thôi…” – Vũ nhanh nhảu đáp, còn nháy mắt với tôi ra hiệu yên tâm. Thấy nó phối hợp lấp liếm, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ê, thằng Hùng đâu? Sao chưa thấy về? Sắp ăn cơm rồi!” – Tôi đánh trống lảng, chuyển chủ đề.
“Chắc lại chạy qua chỗ cô Lan Anh làm việc gì đó,” – Nam nằm dài trên giường, lơ đễnh đáp. “Ngày nào cũng được nhìn cô giáo xinh đẹp thế, tao mà là nó, tao cũng xung phong ‘làm việc’ suốt ngày!”
“Ha ha, đúng thế!” – Vũ cười khì, nhìn tôi với ánh mắt đầy ý đồ.
“Ờ… ờ…” – Tôi chỉ biết cười gượng, cố lảng đi.
Đúng lúc đó, Hùng hối hả chạy vào, hét lên: “Có chuyện lớn rồi, tụi mày!”
“Chuyện gì?” – Cả ba đứa tôi đồng thanh hỏi, thấy nó thở hổn hển, vội vàng tu cạn cốc nước.
“Lớp 3 có mấy thằng tối qua trèo tường ra ngoài chơi game, sáng nay định lẻn về qua cổng doanh trại thì bị lính gác tóm cổ!” – Hùng kể, giọng đầy phấn khích. “Giờ cô Lan Anh với Đại đội trưởng Hoàng đang ở văn phòng phụ đạo viên xử lý vụ này. Không biết tụi nó sẽ bị phạt thế nào. Tao phải lấy ít đồ rồi chạy qua đó ngay!”
“Bị lính gác tóm tại trận luôn? Xui thế!” – Tôi giật mình, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ. “Ê, Hùng, cho tao đi theo với!”
“Mày? Mày đi làm gì? Tao với cô Lan Anh đang làm việc nghiêm túc!” – Hùng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Thì tao muốn học hỏi chút kinh nghiệm. Mày thấy đó, tao ngày nào cũng bị phạt chạy vòng, lỡ mai mốt vi phạm gì đó, biết đường mà xử lý chứ!” – Tôi tìm cớ, cố thuyết phục.
“Thôi được, cầm đống tài liệu này giúp tao, đi nhanh!” – Hùng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tiện tay lấy vài tập tài liệu từ kệ sách ném cho tôi, rồi chạy vụt ra cửa. “Nhanh lên, tao còn phải đưa giấy tờ cho cô Lan Anh!”
Tôi vội vàng xỏ giày, chạy theo Hùng, lòng thầm nghĩ không biết chuyện này sẽ thế nào. Văn phòng phụ đạo viên nằm ở tầng cao nhất của ký túc xá nữ, thực ra là một căn phòng tạm thời dành cho cán bộ quân đội hoặc thân nhân nữ đến thăm. Căn phòng được chia làm hai phần: phòng ngoài làm văn phòng, phòng trong là chỗ ngủ. Ký túc xá nữ có lính gác đứng ở cổng, không nghiêm ngặt như khu nam, nhưng vẫn cần báo cáo rõ ràng mới được vào. Hùng trình bày lý do với lính gác, và tụi tôi được cho qua.
Lên đến văn phòng, Hùng chỉnh trang lại quần áo, hô to: “Báo cáo!”
“Vào đi!” – Giọng mẹ vang lên từ trong phòng, nghiêm túc nhưng vẫn dịu dàng.
Cửa mở, mẹ nhìn thấy tôi đi cùng Hùng, khóe mắt lóe lên một nụ cười khó nhận ra. Mẹ nhận tài liệu từ tay Hùng, lật xem qua loa, rồi nói: “Đúng rồi, là cái này. Tốt lắm, Hùng, em về đi. À, để bạn này ở lại giúp cô sắp xếp ít đồ.”
Hùng ngẩn người, liếc tôi với ánh mắt nghi ngờ nhưng không nói gì, chỉ gật đầu rồi rời đi. Khi cửa đóng lại, mẹ quay sang tôi, mỉm cười: “Minh, sao con lại qua đây?”
“Dạ, con giúp Hùng mang ít đồ. Tụi con cùng phòng mà,” – Tôi đáp, hơi ngượng.
“Ừ, cầm tạm ít xúc xích hun khói này đi, cả cháo tám món nữa. À, đây là bánh quy, mì gói thì đừng lấy, ăn nhiều không tốt,” – Mẹ vừa nói vừa mở túi đồ trên đầu giường, lấy ra một đống đồ ăn.
“Mẹ, con đâu phải con nít…” – Tôi lẩm bẩm, không ngờ mẹ lại chuẩn bị nhiều thứ thế.
“Con nít gì mà nít! Mẹ cho con để cải thiện bữa ăn chứ. Này, gói hết vào túi này, lát mang về phòng,” – Mẹ vừa nói vừa nhét đồ vào tay tôi.
“Bịch bịch!” – Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. “Cô Lan Anh có trong đó không?”
“A, ông Hoàng Quốc Hùng…” – Mẹ lẩm bẩm, ra hiệu cho tôi im lặng.
Tôi gật đầu, hiểu ý, ngồi xuống giường, lòng thầm nghĩ: “Phải giấu chuyện mẹ con, không để ông ấy biết.” Mẹ bước ra phòng ngoài, khép nhẹ cửa, rồi mở cửa đón Đại đội trưởng Hoàng vào.
“Cô Lan Anh, chuyện mấy đứa học sinh vi phạm hôm qua khó xử lý đây. Lính gác báo cáo lên tôi, tôi định đưa vụ này lên đoàn, nhưng nghĩ nên bàn với cô trước. Cô biết đấy, trường mình với đơn vị có hợp tác lâu dài, đoàn cũng yêu cầu chúng tôi đảm bảo an toàn và hỗ trợ tốt cho đợt huấn luyện này,” – Giọng ông Hoàng vang lên, nghiêm túc nhưng pha chút khách sáo.
“Thuốc đắng dã tật, đây là hồ sơ của học sinh đó. Em này từ trước khi nhập học luôn học giỏi, phẩm chất tốt, còn được nhận danh hiệu học sinh ba tốt nhiều lần. Vụ việc lần này, theo tôi, chỉ là một sai lầm nhỏ, rất phổ biến ở lứa tuổi học sinh. Không cần thiết phải báo lên đoàn. Nếu bị ghi tội, hồ sơ của em ấy sẽ bị ảnh hưởng, không tốt cho tương lai. Như thế thì đâu phải mục tiêu giáo dục của chúng ta,” – Mẹ đáp, giọng kiên định nhưng vẫn ôn hòa.
“Ha ha, cô Lan Anh, tôi cũng đã hứa với đoàn trưởng là sẽ xử lý nghiêm. Nếu không báo cáo, lỡ học sinh khác bắt chước, xảy ra vấn đề an toàn thì ai chịu trách nhiệm?” – Ông Hoàng cười khan, giọng đầy thách thức.

Bình luận

Để lại bình luận