Chương 4

: Bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên
“Đương nhiên không phải, làm gì có chuyện đấy.”
“Còn gì nữa? Chẳng lẽ mẹ tao có thể đồng ý cho mày chạm vào sao?” Minh Hải giật giật khoé miệng hỏi.
“Đừng lo, tao tự có kế hoạch của riêng mình. Nếu mày không phản đối thì hãy hoàn thành nhiệm vụ trong vòng bảy ngày. Hoặc là… mày có muốn sử dụng hai quyền lợi đó ngay bây giờ không? Để tao nhắc mày trước, mày hãy sử dụng nó bây giờ, vậy sau này mày sẽ ở trong thế bị động đó, dù sao đây cũng chỉ món khai vị thôi, chỉ là ván đầu tiên của trò chơi.” Ngọc Tuấn nói với vẻ mặt vô lương tâm.
Minh Hải nghe Ngọc Tuấn nói lời này liền có chút do dự, mặc dù vừa rồi trong đầu cậu có lóe lên suy nghĩ dùng quyền lực, nhưng cậu vẫn không từ bỏ mà nói: “Mày xác định thật sự muốn làm như vậy sao? Tạm thời không tính đến việc thành công hay không, nếu thất bại mày nên biết điều gì sẽ xảy ra nếu mày chọc giận mẹ tao, chẳng lẽ mày không nghĩ rằng mày sẽ phải vào đồn cảnh sát ngay trong vòng đầu tiên sao?” Mặc dù mẹ cậu luôn là một người hiền lành và đức hạnh, nhưng nếu thật sự chọc giận bà ấy, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Không sao, mày chỉ cần nói có muốn thi hành quyền lợi của mình, nếu không thì có thể bắt đầu rồi.”
Trong lòng Minh Hải thực sự rất mâu thuẫn, nếu muốn thi triển quyền lợi, sau này cậu sẽ rất bị động, nhưng nếu không thi triển quyền lợi, liệu Ngọc Tuấn thật sự muốn vươn móng vuốt sói với mẹ cậu hay không, chỉ nghĩ đến việc Ngọc Tuấn chà xát và chơi đùa với cặp vú trắng như tuyết của mẹ cậu một cách bừa bãi đã khiến trái tim Minh Hải rỉ máu. Mặt khác, trong khi nghĩ về cảnh tượng này, con cặc của Minh Hải đã cương cứng.
Chết tiệt, Minh Hải thầm nguyền rủa trong lòng. Sau khi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cậu nói: “Được, bắt đầu đi, nhưng mày cũng nên cẩn thận một chút, đừng chơi quá liều. Còn nữa, mày muốn hoàn thành yêu cầu mà mày viết thế nào thì cũng phải nói cho tao biết, đừng để đến khi mọi chuyện xảy ra rồi lại làm liên luỵ đến tao.”
“Được, tao chỉ chờ câu nói này của mày thôi. Tao định… như vậy… như vậy… như vậy…”
Sau khi nghe điều này, Minh Hải không thể tin được: “Chỉ vậy thôi? Mày xác định làm như vậy sẽ được sao? Làm sao mày biết mẹ tao sẽ nuốt trôi vụ này.”
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không hủy hoại trinh tiết của mẹ mày, cho nên tao nghĩ chỉ cần không phạm vào điểm mấu chốt của bà ấy, chắc là cô Vân sẽ nhẫn nhịn thôi, dù sao nếu thật sự để chuyện này truyền ầm ỹ ra bên ngoài, bản thân mẹ mày cũng cảm thấy xấu hổ.”
Minh Hải cũng cảm thấy có lý, xem ra Ngọc Tuấn cũng rất hiểu tính tình của Đỗ Hải Vân, nghĩ lại thì cậu thực sự không quanh quẩn bên mẹ mình đã hơn mười năm.
“Được, vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Tao giúp mày nói chuyện với mẹ trước, cuộc hẹn tuỳ thuộc vào mày.” Minh Hải không chút do dự nói.
“Đúng vậy, phải to gan như vậy chứ, nhát gan sẽ chết đói, lần sau mày cũng có thể viết ra yêu cầu táo bạo hơn mà?” Cuối cùng Ngọc Tuấn cười nói.
Minh Hải vừa về đến nhà đã nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của mẹ mình: “Con về rồi à! Con làm bài tập xong chưa? Tuấn không về với con sao? Mẹ còn tưởng hôm nay nó sẽ về ăn tối với con.” Đỗ Hải Vân cười tươi như hoa nói.
Minh Hải có nỗi khổ không thể nói ra, thầm nghĩ: “Mẹ yêu quý của con à, hiện giờ nó đang đi đi chuẩn bị, mấy ngày nữa nó sẽ qua đây bóp vú mẹ, mẹ nấu ăn có ngon đến đâu cũng thể quyến rũ thơm ngon bằng cơ thể mẹ.”
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng như tuyết cổ chữ V, khuôn ngực cao của Đỗ Hải Vân phối với váy hoa trang nhã ở phần thân trên, bà ấy trông giống như một người mẹ yêu thương và thánh nữ không thể chạm vào. Minh Hải cảm thấy đau bụng khi nghĩ tới việc thánh địa trên ngực mẹ sẽ bị móng vuốt dã thú của Ngọc Tuấn mạo phạm trong vài ngày tới.
Nhưng chuyện đã đến bước này thì không có đường quay đầu lại, Minh Hải cười gượng nói: “Mẹ à, Ngọc Tuấn nói ngày kia sẽ dẫn bọn thằng Bảo đến nhà chúng ta nộp một bản báo cáo tiểu luận, bởi vì ngày kia vừa vặn là kỳ nghỉ, cho nên nó muốn về nhà viết báo cáo.”
“Ồ, như vậy cũng tốt, dù sao nếu giành được giải thưởng trong một cuộc thi viết tiểu luận thì sẽ rất có lợi cho việc vào đại học sau này của con. Dù sao cũng không có nhiều chứng chỉ như vậy.”
Minh Hải gật đầu nói: “Đúng vậy… Mẹ có đồng ý không?”
“Có gì đâu mà không đồng ý, vừa vặn bố con cũng không có ở nhà, có vài người tới chơi cũng rất vui.” Đỗ Hải Vân cười nói.
Minh Hải thầm nghĩ: “Thằng chó Tuấn này, nó dám làm điều như vậy chỉ vì chắc chắn rằng bố mình không có ở đây trong khoảng thời gian này.”
“Vậy ngày mốt mẹ sẽ nấu thêm vài món đặc sắc để bọn thằng Quân biết được tài nấu nướng của mẹ con.” Đỗ Hải Vân xắn tay áo hưng phấn nói.

________________

Bình luận

Để lại bình luận