Chương 4

Trương Đại Kiếm mở bừng mắt, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt vào đồng tử hắn, khiến chúng lóe lên vẻ kiên định đến đáng sợ. Mùi thịt nướng vẫn vương vấn trong không khí, nhưng giờ đây, hắn không còn cảm thấy sự cồn cào của cơn đói, mà là cảm giác no đủ ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nhìn ba người phụ nữ đang ngồi đối diện. Lâm Uyển Như vẫn đang tỉ mẩn xé nhỏ thịt cho hai muội muội, đôi mắt nàng tuy còn mệt mỏi nhưng đã sáng lên niềm hy vọng. Hồng Nhi và Lan Nhi đã ngừng ho khan, đôi má hóp giờ có thêm chút sắc hồng, miệng nhóp nhép nhai, vẻ mặt mãn nguyện như đang ở chốn thần tiên.

“Tẩu tử, nàng tính cất giữ số thịt còn lại sao?” Trương Đại Kiếm hỏi, giọng trầm ổn hơn hẳn lúc trước.

Lâm Uyển Như ngẩng đầu, đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa. “Đúng vậy, Đại Kiếm. Thịt lợn rừng này quý giá vô cùng, để dành ăn dần. Đệ đã quá liều mạng rồi. Từ mai đệ đừng vào rừng sâu nữa, cứ để ta lo liệu.” Nàng nhìn hắn với vẻ lo lắng, không biết hắn đã phải trải qua những gì để săn được con vật to lớn ấy.

Trương Đại Kiếm nhếch mép, khẽ cười. “Lo liệu? Tẩu tử định dùng cái gì để lo liệu đây? Bó củi khô này sao?” Hắn phất tay chỉ vào đống củi cạnh bếp. “Yên tâm đi, Kiếm gia đây không phải loại người chết nhát. Đệ đã nói sẽ lo cho gia đình này thì nhất định sẽ lo được. Số thịt này cứ giữ đi, nhưng không cần phải quá tằn tiện.”

Hắn đứng dậy, bước đến bên góc nhà, nơi có một cái chum sành cũ kỹ dùng để đựng nước. Hắn đưa tay vào “Kho Đồ” của hệ thống. Tâm niệm rút ra một bao gạo. Một bao gạo trắng tinh, căng tròn, nặng trịch đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, tựa như từ hư vô mà có.

“Cái này…” Trương Đại Kiếm khẽ lên tiếng, cố gắng giữ vẻ bình thản hết mức. “Là… lương thực ta kiếm được ở chợ trên. Lúc trở về tiện tay mua vài bao.”

Hắn đặt bao gạo xuống nền đất, nghe một tiếng phịch nặng nề. Lâm Uyển Như, Hồng Nhi và Lan Nhi đồng loạt nhìn về phía đó, đôi mắt trợn tròn. Nàng tẩu tử của hắn, vừa nãy còn đang lo lắng cho hắn, giờ đây gần như hóa đá.

“Gạo… gạo trắng?” Lâm Uyển Như lắp bắp, không dám tin vào mắt mình. Trong thời buổi loạn lạc này, ngay cả gạo lức cũng đã là xa xỉ, gạo trắng tinh khiết như thế này chỉ có các phú hộ trong trấn mới có. Huống chi, hắn đi chợ trên mà lại về tay không, giờ lại có bao gạo to đùng này?

Trương Đại Kiếm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng thầm đắc ý. “Đúng vậy, là gạo trắng.” Hắn nói thản nhiên, như thể bao gạo này chẳng đáng giá là bao. “Chợ trên bây giờ cũng có chút hàng hóa, nhưng không phải ai cũng mua được. Kiếm gia đây có vài mánh khóe.”

Hắn không muốn tiết lộ quá nhiều về hệ thống, nhưng cũng muốn trấn an nàng, cho nàng thấy rằng hắn có khả năng. Sự dâm đãng ẩn chứa trong tính cách hắn khiến hắn muốn nhìn thấy sự phụ thuộc, sự tin tưởng tuyệt đối của nàng vào hắn.

Lâm Uyển Như đứng dậy, run rẩy bước đến bên bao gạo. Nàng đưa tay chạm vào những hạt gạo trắng muốt, cảm nhận sự mịn màng, mát lạnh. Nước mắt lại trào ra, lần này là vì quá đỗi kinh ngạc và sung sướng. “Đệ… đệ lấy đâu ra nhiều gạo thế này? Làm sao đệ có thể…” Nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt vừa mừng rỡ, vừa nghi hoặc.

Hồng Nhi và Lan Nhi cũng bò đến, vùi mặt vào bao gạo, hít hà mùi hương thoang thoảng của sự no đủ. “Đại Kiếm ca… chúng ta không còn đói nữa sao?” Hồng Nhi hỏi, đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Đương nhiên là không đói nữa!” Trương Đại Kiếm cười lớn, tiếng cười vang dội khắp căn nhà tranh. “Từ giờ trở đi, Kiếm gia này sẽ lo cho các ngươi. Muốn ăn gì? Muốn mặc gì? Cứ nói với lão tử!” Hắn nói xong, lại thầm nghĩ: Thôi chết, lỡ mồm rồi. Vả lại, mình cũng chưa có quần áo mới mà mặc cho chúng nó. Coi bộ hệ thống chưa hỗ trợ khoản này…

Hắn quay vào “Kho Đồ”, suy nghĩ nên rút ra thêm thứ gì đó để củng cố lời nói. Một vài bó rau xanh tươi, một ít gia vị cơ bản như muối và hạt tiêu, và một cái nồi gang nhỏ cũng xuất hiện theo ý niệm của hắn. “Đây, còn có cả rau xanh và gia vị nữa.” Hắn đặt tất cả xuống bên cạnh bao gạo.

Lâm Uyển Như ôm chầm lấy hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo rách của hắn. Nàng không nói được lời nào, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào. Cảm giác tuyệt vọng đã đè nặng lên nàng bao lâu nay dường như đã được gỡ bỏ một phần. Nàng nhìn hắn, một thanh niên gầy yếu nhưng giờ đây lại trở thành chỗ dựa vững chắc của cả gia đình.

“Kiếm gia…” Nàng khẽ gọi, giọng nói nghẹn lại.

“Thôi nào, tẩu tử. Không cần phải thế.” Trương Đại Kiếm gượng gạo đẩy nàng ra một chút, hắn không quen với những cảm xúc ủy mị như vậy. “Giờ thì mau nấu cơm đi. Ăn thịt không thì không no được.”

Lâm Uyển Như gật đầu lia lịa, vội vàng lau nước mắt rồi bắt đầu nhóm bếp. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng căn bếp, xua đi một phần bóng tối u ám. Hắn nhìn nàng thoăn thoắt vo gạo, thêm nước vào nồi gang mới toanh. Mùi gạo nấu chín thơm lừng, quyện với mùi thịt nướng, tạo thành một bản giao hưởng ẩm thực đánh thức mọi giác quan.

Bình luận

Để lại bình luận