Chương 4

Trở về nhà, căn phòng trống trải càng làm cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cô đã thử gọi cho chồng mình, nhưng như mọi khi, điện thoại chỉ đổ chuông rồi tắt, tin nhắn cũng chẳng nhận được hồi âm. Cô đã quen với điều này, nhưng mỗi lần như vậy, trái tim cô vẫn không khỏi nhói đau.

Cô cố gắng lê từng bước chân nặng trĩu đến ghế sofa, nhưng cơ thể yếu ớt chẳng còn sức chống đỡ, đôi chân cô mềm nhũn, và cô ngã quỵ xuống. Trước khi ý thức hoàn toàn mờ đi, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

“Cô Hồng Ngọc!” Giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi cơn mê man. Cô cố gắng mở mắt, và trước mặt cô là Kiệt, cậu học trò của cô, với ánh mắt lo lắng cùng một túi thuốc trên tay.

“Kiệt à… Cô nhớ là cô bảo hôm nay em nghỉ mà…” Cô cố gắng cất giọng, nhưng âm thanh phát ra khàn đặc, yếu ớt.

“Dạ, tại cô nói cô bị ốm nên em lo lắng, mua thuốc và nấu cháo mang qua cho cô.” Cậu học trò trả lời, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

Hồng Ngọc nghẹn ngào, cổ họng cô như thắt lại. Đã bao lâu rồi, cô mới cảm nhận được sự lo lắng chân thành đến vậy? Chồng cô, người đáng lẽ phải là người đầu tiên cô có thể dựa vào những lúc thế này, lại chẳng hề xuất hiện.

Cô chưa kịp nói thêm gì thì một cơn chóng mặt ập đến, cô loạng choạng ngã về phía trước. Kiệt hoảng hốt, nhanh chóng đỡ lấy cô trong vòng tay. Cậu bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Một lúc sau, Hồng Ngọc tỉnh lại, hương cháo nóng hổi thoang thoảng trong không gian khiến dạ dày cô khẽ quặn lên vì đói. Cô gượng dậy và đi ra phòng khách. Trước mắt cô là hình ảnh Kiệt đang cặm cụi trong bếp, đôi tay vụng về nhưng vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành món cháo.

Kiệt nghe thấy tiếng động, quay lại và vội chạy đến đỡ cô:

“Cô còn mệt lắm, đừng gắng sức! Để em đút cho cô ăn nhé?”

“Thôi… Cô tự ăn được…” Hồng Ngọc khẽ lắc đầu, nhưng không có sức để từ chối mạnh mẽ.

“Cứ để em lo!” Kiệt cười nhẹ, thổi nguội từng muỗng cháo rồi kiên nhẫn đưa lên miệng cô.

Hồng Ngọc cảm thấy ngại ngùng, nhưng khi muỗng cháo ấm áp chạm vào đầu lưỡi, cô bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng. Cảm giác cô độc và mệt mỏi dần tan biến. Cậu học trò này, dường như đang mang đến cho cô thứ gì đó mà cô đã khao khát từ lâu… sự quan tâm thật lòng.

Sau khi ăn xong, Kiệt bế cô trở lại giường. Cậu cẩn thận lấy khăn ấm lau mồ hôi trên trán cô, động tác dịu dàng đến mức khiến tim cô khẽ rung lên. Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại dậy lên một cơn sóng cảm xúc hỗn loạn.

Cô cảm thấy bàn tay của Kiệt nắm lấy tay cô, thật ấm áp. Cô không thể nhớ lần cuối mình được ai đó nắm tay đầy quan tâm như thế này là khi nào. Mí mắt cô dần nặng trĩu, những giọt nước mắt bất giác trào ra, nhưng cô không muốn để cậu nhìn thấy.

“Tại sao… những lúc em cần anh nhất, anh lại chẳng bao giờ có mặt…” Cô thì thầm trong tiềm thức, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Hồng Ngọc mở mắt, cảm giác cơn sốt đã dịu bớt. Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn cả chính là hình ảnh Kiệt… cậu vẫn còn ngủ gục bên cạnh giường, nhưng bàn tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Hồng Ngọc lặng lẽ nhìn cậu, cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực. Cô nhận ra trái tim mình đã rung động. Nhưng ngay lập tức, cô cũng cảm thấy sợ hãi. Cô không được phép có cảm xúc này. Cô đã có gia đình.

Cô siết chặt tấm chăn, cố gắng chôn vùi những rung động đó, nhưng trong thâm tâm, cô biết rõ… có những cảm xúc, một khi đã nhen nhóm, sẽ rất khó để dập tắt…

Chiều hôm đó, Kiệt trở về nhà sau khi chăm sóc Hồng Ngọc. Khi vừa bước vào khách sạn của gia đình, cậu bỗng chú ý đến một người đàn ông trông rất quen thuộc đang đứng ở quầy lễ tân. Kiệt nheo mắt quan sát, và ngay khi người đàn ông ấy quay mặt lại, tim cậu như thắt lại… đó chính là chồng của Hồng Ngọc.

Nhưng điều khiến cậu sốc hơn cả là bên cạnh ông ta không phải Hồng Ngọc, mà là một cô gái trẻ trung, ăn mặc gợi cảm, đang khoác tay đầy tình tứ. Kiệt đứng chôn chân tại chỗ, mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Cậu nhìn thấy người đàn ông ấy cười nói với nhân viên lễ tân, đặt phòng một cách tự nhiên như đã làm điều này vô số lần.

Cơn giận dữ dâng lên trong lòng Kiệt. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, cảm giác như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực. Hóa ra, trong khi Hồng Ngọc đau khổ chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi, thì chồng cô lại vui vẻ bên người phụ nữ khác.

Bình luận

Để lại bình luận