Chương 4

Cao trào qua đi, Na Tra xụi lơ trên mặt đất, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy như chiếc lá trong gió, đôi mắt mê ly, đầu lưỡi hồng phấn thè ra ngoài, nước dãi chảy dài từ khóe miệng. “Ư… ư… chủ nhân… sướng quá… ta… ta còn muốn…” – cậu rên rỉ, giọng lạc đi, hoàn toàn chìm trong dục vọng, chẳng còn chút lý trí của tam thái tử Trần Đường Quan ngày nào. Hoàng Mi, với thân hình mũm mĩm như đống thịt di động, vẫn chưa thỏa mãn, con cặc to lớn, gân guốc vẫn cương cứng, lấp ló trong lớp mỡ bụng. Hắn nhìn Na Tra nằm bẹp dưới đất, ánh mắt ti hí lấp lánh vẻ dâm đãng. “Hừ, con chó cái này, lồn mày bót thế mà vẫn chưa đủ sướng à? Muốn ta địt cho mày lịm luôn không?” – hắn cười nham nhở, tay vuốt ve con cặc, như thể đang chuẩn bị tiếp tục.
Nhưng Hoàng Mi bỗng khựng lại, đôi mắt ti hí lóe lên tia cảnh giác. Hắn nhớ ra hai nữ thần quyền lực sắp đến – Tây Vương Mẫu và Quan Thế Âm Bồ Tát. “Mẹ kiếp, hai ả đó không phải dạng vừa đâu…” – hắn lẩm bẩm, tay siết chặt nhân chủng túi, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tây Vương Mẫu, người thống lĩnh đám nữ tiên Thiên Đình, thực lực thâm sâu khó lường, chỉ cần một cái phất tay là có thể khiến núi lở đất tan. Còn Quan Âm, với pháp lực vô biên, từng cứu độ vô số chúng sinh, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến kẻ phàm run sợ. “Hừ, để hai ả đó tóm được, ta chỉ có nước hồn phi phách tán!” – Hoàng Mi nghiến răng, giọng run run, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười gian xảo. “Nhưng mà… ta có nhân chủng túi này, hai con mụ đó ngon thế nào cũng phải quỳ dưới cặc ta thôi!” – hắn cười lớn, giọng khàn khàn vang vọng trong không gian nhân chủng túi.
Thừa lúc Na Tra còn đang rên rỉ, cơ thể mềm nhũn như bún, Hoàng Mi lén lút mở nhân chủng túi, kiểm tra thông tin mới nhất. Đúng như hắn dự đoán, Tây Vương Mẫu và Quan Âm đã biết hành tung của hắn, đang chuẩn bị xuống hạ giới để tóm cổ tên yêu quái này. “Khốn kiếp, nhanh thế à? Hai con mụ đó đúng là không để ta yên!” – hắn chửi thề, tay siết chặt túi, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc. Nhưng ngay sau đó, hắn bật cười, vẻ mặt đầy tự tin. “He he, nhân chủng túi này là báu vật, chỉ cần ta dùng nó đánh lén, hai ả đó có mạnh cỡ nào cũng chỉ là hai con chó cái dưới chân ta!” – Hoàng Mi lẩm bẩm, tay vuốt ve cái túi, như thể đang vuốt ve một cô nàng bốc lửa.
Hắn quay lại nhìn Na Tra, vẫn đang nằm bẹp, rên rỉ không ngừng. “Ư… chủ nhân… đừng dừng… lồn ta… còn muốn cặc chủ nhân…” – Na Tra thở hổn hển, đôi tay nhỏ nhắn vô thức sờ soạng xuống hạ thể, cái lồn ướt át vẫn co bóp, như thể thèm khát thêm khoái lạc. Hoàng Mi nhếch môi, một tay túm lấy mái tóc đỏ rực của Na Tra, kéo mạnh khiến cậu ngẩng mặt lên. “Thằng nhóc, tỉnh lại đi! Đừng có rên như con điếm nữa, ta có việc cần mày làm!” – hắn quát lớn, giọng đầy uy quyền, nhưng ánh mắt lại lấp lánh vẻ dâm tà. Na Tra ngơ ngác, đôi mắt mê ly nhìn Hoàng Mi, miệng vẫn lẩm bẩm: “Ư… chủ nhân… làm gì cũng được… chỉ cần… chỉ cần cho ta thêm sướng…”
Đột nhiên, Hoàng Mi nhảy ra từ góc tối, tay cầm nhân chủng túi, nhắm thẳng vào hướng hai nữ thần đang đến. Tây Vương Mẫu và Quan Âm, dù pháp lực cao cường, nhưng không kịp đề phòng, bị hút thẳng vào không gian nhân chủng túi. “Ha ha, vào bẫy rồi, hai con mụ! Giờ thì để ta xem các ngươi ngon cỡ nào!” – Hoàng Mi cười lớn, giọng vang vọng như sấm, tay siết chặt túi, ánh mắt đầy hưng phấn. Hắn quay lại Na Tra, lật người cậu lại, đẩy mạnh hai chân ra, con cặc to lớn lại cắm phập vào cái lồn ướt át. “Hừ, thằng nhóc, mày ngoan ngoãn nằm đây, để ta chơi tiếp! Hai con mụ kia, ta sẽ từ từ thu phục!” – hắn gầm lên, vừa địt Na Tra vừa cười nham nhở, như thể cả thiên giới đã nằm trong tay hắn.
Trong không gian nhân chủng túi, Tây Vương Mẫu và Quan Âm đứng giữa màn sương hồng phấn dày đặc, ánh mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh. Sương mù mang theo mùi hương kỳ lạ, len lỏi vào mũi, kích thích thần kinh, khiến cơ thể họ dần nóng ran. Tây Vương Mẫu cau mày, đôi tay ôm chặt trước ngực, cố che đi cặp vú khủng đang rung lên dưới lớp áo lụa vàng. “Khốn kiếp… cái sương mù quái quỷ này… làm ta… nóng quá…” – nàng lẩm bẩm, giọng run run, đôi má ửng hồng. Lớp áo lụa mỏng manh không thể che nổi cặp vú căng mọng, hai núm vú hồng hào lấp ló, như muốn mời gọi. Dưới hạ thể, đám lông đen mịn màng lộ ra qua khe áo, khiến nàng vừa thẹn vừa giận. “Hừ, Hoàng Mi, ngươi dám bày trò bỉ ổi này, ta sẽ khiến ngươi hối hận!” – nàng nghiến răng, giọng đầy sát khí, nhưng cơ thể lại bắt đầu run rẩy, như thể sương mù đang len lỏi vào từng thớ thịt.
Quan Âm cũng không khá hơn. Nàng cố dùng đôi tay mảnh khảnh che đi hai núm vú đỏ bừng, nhưng cặp vú khủng vẫn tràn ra ngoài, phập phồng theo nhịp thở gấp gáp. “Ư… cái sương mù này… làm ta… kỳ lạ quá…” – nàng thở hổn hển, giọng run run, đôi mắt long lanh thoáng chút mê ly. Dưới hạ thể, đám lông đen dày đặc che phủ cái lồn mũm mĩm, nhưng khe lồn ướt át vẫn co bóp nhẹ, như thể đang thèm khát điều gì. “Không được… ta là Quan Thế Âm… không thể để tên yêu quái đó điều khiển…” – nàng lẩm bẩm, cố giữ lý trí, nhưng đôi tay vô thức siết chặt, làm cặp vú rung lên bần bật. Cả hai nữ thần, dù cố gắng chống cự, vẫn không thể ngăn cơ thể dần rơi vào vòng xoáy của dục vọng, trong khi tiếng cười nham nhở của Hoàng Mi vẫn vang vọng từ xa.
________________

Bình luận

Để lại bình luận