Chương 4

Hạnh Mính chưa từng thấy loại tình huống này.

Nhiệm vụ mà sư phụ giao cho cô, chỉ cần đi thu thập những hồn phách lưu lạc bên ngoài mà thôi, nhưng những chuyện này thoạt nhìn không giống như là việc làm của đám hồn phách này.

Cô lấy thêm mấy tấm linh phù từ trong túi lấy ra, để vào trong miệng, dùng nước bọt làm ướt chúng, khi vứt ra, cũng giống như cái trước, chúng nó căn bản không thèm đoái hoài đến đám hồn phách kia, toàn bộ đều tập trung ngọn cây dương xỉ.

Hạnh Mính đành phải dùng cánh tay cản gió, đi chuyển đến gần cái cây. Cô nhanh chân chạy đến dưới gốc cây dương xỉ, xem rốt cuộc nó chứa cái gì. Lúc đi ngang qua một lùm cây, cô nhìn thấy một đoàn hồn phách nhỏ đang rúc ở đó, không dám động, Hạnh Mính lấy ra hai lá bùa duy nhất còn sót lại, cầm lấy một tấm, dán lên người nó.

Hồ lô trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào lá bùa, hồn phách xuyên qua linh phù, được hút vào trong bình hồ lô.

“Hoàn thành một cái, ít nhất mình cũng không đến không.”

Hạnh Mính dáng người mạnh mẽ, bám vào một nhánh cây, nhanh nhẹn tiến lên, không có cành lá xum xuê ở phía dưới ngăn cản, cô chạy càng thuận lợi hơn. Cô càng chạy càng nhanh, đang định né một nhánh cây khác, thân cây lay động, dường như tùy thời đều có thể tấn công cô.

Cuồng phong bên trên như xoáy nước, từ xa nhìn lại, toàn bộ nhánh cây bị đứt gãy rơi xuống mặt đất đã bị một trận gió lốc cuốn lên, nhánh cây bị gió thổi càng gãy nhiều hơn, không quá vài phút thân cây đã có dấu hiệu sắp bị bẻ gãy.

Thân cây dương xỉ đột nhiên bị một tầng ánh sáng trắng chói mắt bao lấy, trong đống nhánh cây hỗn độn bị gió cuốn lên cũng có lẫn mấy đoàn hồn phách màu tro bụi, lúc này chúng bị một lực lượng tàn nhẫn xé làm đôi, hóa thành tro tàn.

Hạnh Mính càng thêm kinh hoảng, từ nhỏ cô đã được sư phụ dạy dỗ, hồn phách là những tín đồ ánh sáng bị lạc đường, cần được người thu vào trong hồ lô, độ kiếp để có kiếp sau, nếu hồn phách biến mất, hoá thành tro tàn tan vào không khí, thì không thể siêu độ nữa, thi thể cũng sẽ bị hư thối.

Mấy hồn phách chạy trốn bị cơn gió lốc bắt lại, cơn gió đó như có bàn tay độc ác giam cầm chúng nó, cuốn vào xoáy nước, lại thêm một đoàn màu xám bị xé làm hai nửa, tiếng thét chói tai xuyên thấu không trung, vang vọng trong tai Hạnh Mính, cô đột nhiên cảm thấy thống khổ như bản thân mình cũng bị xé rách.

“Đừng như vậy……”

Hạnh Mính hoảng loạn, cố gắng tiến lên thêm vài bước: “Đừng như vậy! Đừng như vậy!”

Đây là ngọn gió gì cô không biết, nhưng chỉ cần có linh phù, linh phù có thể đối phó mọi thứ, nếu cô thả linh phù vào trong gió, nói không chừng có thể khiến nó dừng lại!

Cô tiến vào mảnh đất đang bị cuồng phong càn quét, các nhánh cây dương xỉ chung quanh đột nhiên tụm lại, tập kích cô.

Nhánh cây rất lớn, Hạnh Mính hoảng sợ, không kịp nhìn đường, liền nằm sấp xuống, nơi này không chỗ để trốn, cô bị đánh vào bụng, quăng xa 5 mét, cả người mạnh mẽ đập vào một thân cây, thân thể gầy yếu cong lại vì đau đớn, gục dưới đất, một ngụm nước bị phun ra.

“Ngạch!”

Cả người bị quật mạnh, dây buộc tóc bị đứt, mái tóc đẹp tản ra, Hạnh Mính che bụng, cuộn tròn ngã xuống, thậm chí còn không kịp thở một hơi, nhánh cây kia lại tới nữa, Hạnh Mính nhịn đau bò lên, chạy sang một bên khác, nhưng vẫn không kịp, sau lưng lại lần nữa bị đánh vào.

Vỏ cây thô ráp đánh vào trên người, cảm giác đau nhức lan tỏa từ phần lưng, cô bị đánh ngã, đầu gối quẹt lên mặt đất, rách da. Cô nằm bò bất động, mắt thấy cây dương xỉ cao lớn phía sau như đang bị ai đó điều khiển, dùng nhánh cây như bàn tay, nện xuống người cô, Hạnh Mính vội vàng ném một tấm phù qua.

Kim quang đập vào ngọn cây, thiếu chút nữa đã bẻ gãy thân cây.

Hạnh Mính nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, tiếng gió dừng lại, chỉ thấy cây dương xỉ bốn phía đều như có ý thức, vây xung quanh cô, nhánh cây từ trên trời giáng xuống, tựa hồ như muốn dùng trọng lượng đè chết một người đang sống sờ sờ như cô.

Cô sờ soạng túi, trong túi không còn phù, bốn tấm linh phù đang xoay quanh giữa không trung lập tức bay về phía cô, đập nát ngọn cây, xuyên qua cành lá rậm rạp đang vây quanh cô. Phốc một tiếng, một nhánh cây bị kim quang làm cho nổ tung, cành lá chia năm xẻ bảy, rơi trên mặt đất.

Ánh sáng trắng chói mắt bao quanh cây dương xỉ đã biến mất, Hạnh Mính trợn mắt há hốc mồm, quỳ gối tại chỗ, linh phù cũng không còn cảm ứng được gì nữa, từ từ bay xuống, xà vào tay cô.

Cô nên về hỏi sư phụ xem, đây là chuyện gì.

Vừa định đứng lên, trong cổ họng trào ra một cảm giác buồn nôn, Hạnh Mính phun ra một búng máu, dạ dày nóng bỏng, là do một đòn của cây dương xỉ vừa rồi đánh lên bụng cô.

Giờ cô mới phát hiện mình không đứng dậy nổi, đầu gối đã bị ma sát đến rách da, vùng eo đau đến nỗi không thể ngồi thẳng, cô quỳ trên mặt đất, đau đến rớt nước mắt.

Di động cũng để ở trong phòng học, lần này xong đời rồi.

Không lâu sau, tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên rất gần, rõ ràng đang đi về phía cô. Hạnh Mính quỳ trên mặt đất, quay đầu, nhìn người xuất hiện trước mắt. Một đôi giày thể thao sạch sẽ màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, quần đồng phục đỏ trắng giống như cái cô đang mặc.

Cô nắm chặt hồ lô trong tay nghẹn ngào, ngẩng đầu, Nguyên Tuấn Sách chắp tay sau người, nét mặt ôn nhu, mỉm cười với cô. Anh đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng bệch đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng, lông mi đen nhánh vừa dài vừa dày, tạo thành bóng râm trên đôi mắt, giọng nói trong trẻo như tiếng nước suối róc rách.

“Bạn học Hạnh, thật trùng hợp.”

Hạnh Mính khiếp sợ há mồm, muốn hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

“Hình như cậu đang rất đau.” Nguyên Tuấn Sách cười khanh khách nói.

Câu này không …… Câu này không phải vô nghĩa sao!

Cô đã đau đến mức không nâng nổi cánh tay dậy, chỉ có thể dùng tư thế quỳ khuất nhục như thế này, dẩu mông không dám động, phần xương eo đau như sắp nứt ra.

“Cái đó, tại sao cậu lại đến đây?” Hạnh Mính nhịn đau đến đổ mồ hôi, nhìn theo hướng tay anh chỉ về phía sau.

“Tôi tới đây ăn cơm trưa, bạn học Hạnh, cậu thì sao?”

Dưới gốc cây có thảm dã ngoại lót dưới, bên trên có hộp cơm và một chai nước. Thật kỳ quái, sao lại có người đến nơi chim không thèm ỉa này để ăn cơm trưa? Có bệnh à?

“Bạn học Hạnh cũng tự mang cơm trưa, không thích ăn cơm ở căng tin trường học sao?”

“À.” Thì ra là vì nguyên nhân này à.

Nhưng vừa rồi gió lớn như vậy, anh cư nhiên vẫn còn có thể ăn?

Không đúng, người thường không thể nhìn thấy hồn phách. Cũng có nghĩa là, anh cũng không cảm giác được cơn gió kia, nhưng nơi này toàn là các nhánh cây bị gãy rụng, dù sao thì anh cũng phải nhận thấy có gì đó sai sai mới đúng chứ.

Nguyên Tuấn Sách ngồi xổm xuống, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, nhiệt lượng từ mặt trời chiếu lên người Hạnh Mính khiến cô cảm thấy cơn đau đã đỡ hơn, giọng nói nam tính trầm thấp rõ ràng chui vào lỗ tai.

“Có cần tôi hỗ trợ không?”

Hạnh Mính nắm chặt hồ lô trong tay.

Tuy rằng không muốn thừa nhận mình động tâm, nhưng cô cảm giác gương mặt mình đã đỏ ửng.

Bình luận

Để lại bình luận