Chương 4

Minh An khẽ nhếch mép cười. “Thế thì càng tốt. Đỡ phức tạp.” Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt nữa, rồi nói thêm. “Quy tắc của tôi chỉ có vậy. Anh có yêu cầu gì không?”

Tôi ấp úng. Yêu cầu à? Tôi có một yêu cầu đây. Yêu cầu cô ấy làm ơn mặc thêm cái áo vào được không? Nhưng tất nhiên tôi không dám nói ra. Nói ra có khi cô ấy lại nghĩ tôi là thằng hèn nhát, cổ hủ.

Thấy tôi im lặng, Minh An nhún vai. “Không có thì thôi. Vậy nhé, tôi vào phòng nghỉ đây. Anh cứ tự nhiên dọn dẹp. Cần gì thì gõ cửa.”

Nói xong, cô ấy quay người, định đi về phòng mình. Nhưng ngay lúc đó, có vẻ như cô ấy sực nhớ ra điều gì, liền khựng lại và cúi người xuống.

“À, suýt quên…”

Hành động cúi người đột ngột của Minh An đã tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng đối với tôi. Cô ấy cúi xuống để nhặt một sợi dây chun buộc tóc rơi trên sàn. Cúi xuống từ phía trước. Toàn bộ phần thân trên của cô ấy song song với mặt đất. Từ góc nhìn của tôi, tôi có thể nhìn thẳng vào khe ngực sâu hoắm của cô ấy. Hai bầu ngực căng tròn, đồ sộ bị lực hút của trái đất kéo xuống, gần như muốn nhảy ra khỏi chiếc áo bra thể thao chật chội. Làn da trắng nõn và khe ngực sâu hun hút hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi.

Não tôi nổ “bùm” một tiếng. Máu toàn thân lại một lần nữa dồn xuống hạ bộ. Thằng em của tôi không còn là “rục rịch” nữa, mà nó đã dựng đứng lên một cách kiêu hãnh, căng cứng trong lớp quần thể thao. Cảm giác căng tức đến mức khó chịu.

Minh An nhặt xong sợi chun, đứng thẳng dậy một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy quay lại nhìn tôi và… khựng lại. Ánh mắt cô ấy từ từ di chuyển từ khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi, xuống dưới cổ, qua ngực, và dừng lại ở ngay phần đũng quần của tôi.

Chỗ đó, một cái lều lớn đã được dựng lên một cách không thể che giấu. Lớp vải quần thể thao mỏng bị đẩy căng ra, phác họa rõ ràng hình dáng và kích thước đáng sợ của thứ vũ khí bên trong.

Thời gian như ngưng đọng. Tôi chết trân tại chỗ, chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức. Xấu hổ, nhục nhã, bối rối, tất cả cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến tôi chỉ muốn bốc hơi khỏi thế giới này. Bị một cô gái, mà còn là bạn cùng phòng mới quen, bắt gặp trong tình trạng “chào cờ” vì nhìn trộm ngực cô ấy. Còn gì nhục nhã hơn thế này nữa không?

Tôi nghĩ rằng Minh An sẽ hét lên, sẽ mắng tôi là đồ biến thái, hoặc ít nhất cũng sẽ tỏ ra ghê tởm và đóng sầm cửa lại.

Nhưng không.

Phản ứng của cô ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi hay tức giận. Thay vào đó, đôi mắt cô ấy mở to ra một chút, có vẻ ngạc nhiên. Rồi, một nụ cười đầy ẩn ý từ từ hiện lên trên khóe môi cô ấy. Một nụ cười vừa có vẻ tò mò, vừa có vẻ thích thú, lại vừa có chút gì đó… thách thức.

Ánh mắt cô ấy không hề rời khỏi cái lều của tôi, cứ như thể đang thẩm định một món đồ thú vị nào đó. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nó trong khoảng ba giây, một khoảng thời gian dài như cả thế kỷ đối với tôi. Sau đó, cô ấy mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Xem ra,” cô ấy cất giọng, giọng nói có chút khàn đi một cách kỳ lạ, “chúng ta sẽ… rất hợp nhau đấy, Nguyễn Long.”

Dứt lời, cô ấy nháy mắt một lần nữa, rồi quay người đi thẳng về phòng, đóng cửa lại một tiếng “cạch” nhẹ nhàng.

Để lại tôi đứng đó, hóa đá hoàn toàn. Cái lều trong quần vẫn đang dựng đứng một cách ngang ngược. Câu nói cuối cùng và nụ cười đầy ẩn ý của cô ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

“Chúng ta sẽ… rất hợp nhau đấy.”

Hợp nhau cái quái gì chứ? Ý cô ấy là sao? Cô ấy không những không ghê tởm mà còn có vẻ… thích thú?

Tôi lê bước chân nặng trĩu vào phòng mình, đóng sầm cửa lại và dựa lưng vào đó, thở hổn hển như vừa chạy marathon. Tim tôi đập như trống dồn. Tôi nhìn xuống quần mình, thằng em vẫn chưa chịu hạ cờ. Tôi dùng tay vỗ vỗ vào nó, ra lệnh: “Nằm xuống mau, đồ phản chủ!”

Nhưng vô ích. Hình ảnh bộ ngực căng tròn, khe ngực sâu hút và đặc biệt là nụ cười cuối cùng của Minh An cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi.

Tôi ngã vật ra giường, úp mặt vào gối và rên rỉ một tiếng tuyệt vọng. Cuộc sống đại học của tôi. Cuộc sống tự lập mà tôi hằng mong đợi. Nó đã bắt đầu theo một cách không thể nào trớ trêu và kích thích hơn. Ở chung nhà với một cô gái như Minh An, tôi không biết mình sẽ trụ được bao lâu trước khi hoàn toàn phát điên. Cảm giác xấu hổ ban nãy dần dần bị thay thế bởi một luồng cảm xúc khác, một sự phấn khích khó tả. Có lẽ… cuộc sống này cũng không tệ như tôi nghĩ. Có lẽ nó sẽ “đặc biệt” theo một cách mà tôi chưa từng tưởng tượng ra.

Bình luận

Để lại bình luận