Chương 4

Nữ thần thì đúng hơn. Minh An sở hữu một vẻ đẹp không giống với bất kỳ cô gái nào cậu từng gặp. Nó không phải vẻ đẹp dịu dàng, e ấp của những hot girl trên mạng, mà là một vẻ đẹp đầy sức sống, hoang dại và có chút gì đó nguy hiểm. Một vẻ đẹp khiến cho mọi tế bào trong cơ thể một thằng con trai mới lớn như cậu phải gào thét.

Tiếng nước trong nhà tắm đột ngột tắt lịm. Trái tim Long giật thót lên một cái. Sắp rồi. Cô ấy sắp ra rồi. Cậu phải làm gì bây giờ? Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Hay là chui tọt vào phòng mình và khóa trái cửa lại?

Trong lúc cậu còn đang luống cuống như gà mắc tóc, cánh cửa phòng tắm bật mở. Một làn hơi nước nóng hổi, mang theo hương thơm sữa tắm dịu nhẹ của phụ nữ phả ra, bao trùm lấy không gian. Long theo phản xạ nín thở, hai mắt mở to nhìn chằm chằm về phía cửa.

Minh An bước ra, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng. Mái tóc bạch kim ướt sũng, nhỏ từng giọt nước xuống bờ vai thon thả. Làn da trắng nõn của cô sau khi tắm càng trở nên hồng hào, mịn màng, tựa như một miếng ngọc thượng hạng. Chiếc khăn tắm khá lớn, nhưng dường như nó cũng phải rất vất vả mới có thể che chắn được hết những đường cong chết người của cô. Phần trên của chiếc khăn bị đôi gò bồng đảo căng cứng đẩy phồng lên, tạo thành một khe rãnh sâu hun hút. Phần dưới thì chỉ vừa đủ che đi cặp mông tròn lẳn, để lộ ra gần như toàn bộ đôi chân dài miên man, săn chắc.

Cô hoàn toàn không có vẻ gì là để ý đến sự hiện diện của Long. Cô vừa đi vừa dùng một chiếc khăn nhỏ khác lau mái tóc ngắn của mình, thản nhiên đi thẳng về phòng ngủ. Từng bước đi của cô khiến cho cặp mông ẩn sau lớp khăn bông khẽ lúc lắc, tạo nên những gợn sóng thị giác khiến Long muốn hộc máu mũi.

Cánh cửa phòng Minh An đóng lại.

Long lúc này mới có thể thở hắt ra một hơi, cảm giác như mình vừa trải qua một trận chiến sinh tử. Cậu lảo đảo đi về phía phòng mình, toàn thân rã rời. Cậu cũng cần phải tắm. Cơ thể cậu nhớp nháp mồ hôi, và đầu óc cậu thì cần một làn nước mát để hạ hỏa.

Cậu mở vali, lấy ra một chiếc quần đùi và một cái áo phông sạch sẽ. Nhưng rồi cậu khựng lại. Đồ dùng cá nhân như sữa tắm, dầu gội cậu vẫn để trong cái thùng ngoài phòng khách. Chết tiệt.

Long rón rén hé cửa, ló đầu ra ngoài. Phòng khách im ắng. Chắc là cô ấy đang thay đồ trong phòng. Cậu hít một hơi, lấy hết can đảm lách người ra ngoài, chạy như bay đến chỗ thùng đồ, vơ vội lấy chai sữa tắm và tuýp dầu gội rồi lại ba chân bốn cẳng lao về phía nhà tắm.

Cậu đóng sầm cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa, thở hổn hển. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Sống chung với cô gái này chắc chắn sẽ là một thử thách về mặt sức khỏe tim mạch.

Cậu cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, vứt vào giỏ đồ bẩn. Thân hình hoàn hảo của một vận động viên hiện ra trước tấm gương lớn. Bờ vai rộng, tấm ngực nở nang, và cơ bụng sáu múi săn chắc không một chút mỡ thừa. Và dĩ nhiên, không thể không kể đến “con mãng xà” đang treo lủng lẳng giữa hai chân. Ngay cả trong trạng thái bình thường, kích thước của nó cũng đã vượt xa sự tưởng tượng của người thường. Nhưng lúc này, sau hai cú sốc thị giác liên tiếp, nó đã trở nên cứng rắn và nóng hổi, ngóc đầu lên một cách đầy kiêu ngạo, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, trông vừa đáng sợ lại vừa đầy uy lực.

Long thở dài, vội vàng bước vào buồng tắm đứng, vặn vòi hoa sen. Làn nước mát lạnh xối xuống đỉnh đầu, phần nào giúp cậu tỉnh táo lại. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng gột rửa đi hình ảnh của Minh An ra khỏi đầu, nhưng vô ích. Hình ảnh cô quấn khăn tắm, với làn da hồng hào và những giọt nước lăn dài trên khe ngực sâu thẳm cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.

Bình luận

Để lại bình luận