Chương 36

: Huyền và An hòa giải
Huyền ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra con đường nhỏ phủ đầy lá vàng. Cái thai trong bụng nàng đã được ba tháng, và mỗi ngày, nàng cảm nhận rõ hơn sự sống đang lớn dần trong cơ thể. Nhưng trái tim nàng vẫn rối bời. Những buổi tiệc dâm dục, những lần loạn luân với ông Đức, và cả những khoảnh khắc đê mê xen lẫn tội lỗi đã khiến nàng cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy không lối thoát. An, người chồng mà nàng từng yêu sâu đậm, giờ đây dường như xa cách, dù cả hai vẫn sống chung dưới một mái nhà.
An bước vào phòng, ánh mắt dịu dàng nhưng mang chút trầm tư. Anh đặt một tách trà nóng lên bàn, ngồi xuống bên Huyền. “Em ổn không?” giọng anh nhẹ nhàng, nhưng Huyền cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau. Nàng gật đầu, nhưng ánh mắt tránh né. “Ổn, anh. Chỉ là… em mệt.”
An thở dài, tay nhẹ nhàng chạm vào vai nàng. “Huyền, anh biết mọi chuyện giữa chúng ta đã đi quá xa. Anh không trách em, nhưng anh muốn chúng ta bắt đầu lại. Vì con, và vì cả hai.” Lời nói của An khiến Huyền ngẩng đầu, mắt nàng long lanh. Lần đầu tiên sau bao tháng, nàng cảm nhận được sự chân thành từ anh.
“Anh… không giận em sao?” Huyền hỏi, giọng run run. “Sau tất cả những gì em đã làm… với bố, với những người khác…” Nàng không dám nói hết, nhưng An hiểu. Anh nắm lấy tay nàng, siết nhẹ. “Anh cũng không phải thánh. Anh đã sai, đã để em một mình, và cả anh cũng… đã đi quá giới hạn với Trang. Nhưng Huyền, anh muốn chúng ta dừng lại, để xây dựng một gia đình thật sự.”
Huyền cắn môi, nước mắt lăn dài trên má. Nàng biết An nói thật, và sâu trong lòng, nàng cũng khao khát một cuộc sống bình yên bên anh và đứa con sắp chào đời. “Nhưng anh… em sợ mình không xứng đáng. Em đã quá dơ bẩn…” Nàng nghẹn ngào, nhưng An kéo nàng vào lòng, ôm chặt.
“Đừng nói thế. Chúng ta đều có lỗi, nhưng chúng ta có thể sửa sai. Anh muốn tổ chức một buổi tối đặc biệt, chỉ hai ta, để tìm lại nhau. Em đồng ý không?” An thì thầm, hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng. Huyền gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
________________

Đêm đó, An dẫn Huyền đến một căn phòng nhỏ trong một khách sạn sang trọng. Không gian được trang trí bằng nến thơm và hoa hồng, tạo nên một bầu không khí lãng mạn nhưng vẫn phảng phất chút dục vọng. Trên bàn là một hộp quà nhỏ, bên trong là một bộ dây thừng mềm mại, một chiếc roi da nhỏ, và một dải lụa đen. Huyền nhìn An, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò. “Anh… định làm gì?”
An mỉm cười, tiến đến gần, tay vuốt nhẹ má nàng. “Chúng ta đã đi qua những điều điên rồ, Huyền. Nhưng tối nay, anh muốn dùng những thứ này để nhắc em rằng anh yêu em, theo cách mà cả hai đều hiểu.” Anh nhẹ nhàng bịt mắt nàng bằng dải lụa, giọng trầm ấm. “Tin anh, được không?”
Huyền gật đầu, cơ thể run lên vì hồi hộp. Nàng cảm nhận bàn tay An lướt trên cơ thể mình, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy mỏng, để lộ làn da trắng mịn và cặp vú căng tròn. An dùng dây thừng buộc tay nàng ra sau lưng, những nút thắt chặt nhưng không đau, chỉ đủ để nàng cảm nhận sự kiểm soát. “Anh muốn em cảm nhận từng khoảnh khắc, Huyền,” anh thì thầm, rồi dùng roi da quất nhẹ lên mông nàng.
“Ư…” Huyền rên khẽ, cơ thể cong lên vì cảm giác đau nhói xen lẫn khoái lạc. An không dừng lại, tiếp tục quất những cái nhẹ nhàng lên đùi, lên ngực nàng, mỗi cái đều khiến lồn nàng rỉ nước. “Anh… mạnh hơn đi…” Huyền thì thào, giọng đầy khao khát. An cười khẽ, tay lùa xuống khe lồn ướt nhẹp, ngoáy nhẹ khiến nàng rên rỉ.
“Em vẫn dâm như thế, Huyền,” An gầm gừ, nhưng giọng đầy yêu thương. Anh quỳ xuống, liếm láp hột le của nàng, lưỡi anh xoay tròn, mút mạnh khiến Huyền quằn quại. “Ư… anh… sướng quá…” Nàng rên lớn, cơ thể run lên vì khoái cảm. An đứng dậy, cởi quần, để lộ con cặc cương cứng chĩa thẳng. Anh dí cặc vào miệng nàng, buộc nàng mút.
Huyền ngoan ngoãn nuốt trọn cặc anh, lưỡi quấn quanh, mút mạnh như muốn nuốt chửng. An giữ đầu nàng, đẩy cặc sâu hơn, giọng khàn khàn: “Em làm anh sướng quá, Huyền… như ngày xưa…” Nàng mút mạnh hơn, nước dãi chảy xuống cằm, nhưng nàng không quan tâm. Nàng muốn anh, muốn lấy lại những gì đã mất.
An rút cặc ra, đỡ Huyền nằm xuống giường, banh chân nàng rộng ra. Anh đút cặc vào lồn nàng, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, mỗi cú dập đều chạm đến tận cùng âm đạo. “Ư… anh… địt em mạnh nữa đi…” Huyền rên rỉ, lồn co bóp quanh cặc anh. An tăng tốc, dập liên hồi, tiếng da thịt va chạm vang lên đều đặn. Anh dùng roi da quất nhẹ lên vú nàng, khiến nàng hét lên vì sướng.
“Em là của anh, Huyền… mãi mãi,” An gầm gừ, tay bóp chặt hông nàng. Huyền chỉ biết rên la, cơ thể run rẩy khi lồn nàng bắn nước, hòa lẫn với tinh dịch nóng hổi của An khi anh xuất vào trong. Cả hai nằm vật ra giường, thở hổn hển, nhưng ánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương.
________________

Sau đêm đó, Huyền và An như tìm lại được nhau. Họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ những nỗi sợ và mong muốn. An hứa sẽ ở bên Huyền, chăm sóc nàng và đứa con sắp chào đời. Huyền, lần đầu tiên sau bao tháng, cảm thấy một niềm hạnh phúc giản dị. Nàng ôm lấy An, thì thầm: “Cảm ơn anh… vì đã không bỏ em.”
An hôn lên trán nàng, mỉm cười. “Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, Huyền. Anh hứa.” Dưới ánh nến lung linh, cả hai chìm vào giấc ngủ, lòng nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng. Huyền biết, dù quá khứ có đen tối thế nào, họ vẫn còn cơ hội để xây dựng một tương lai hạnh phúc.

Bình luận

Để lại bình luận