Chương 32

: Dì Nhung và quyết định khó khăn
Dì Nhung ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong căn hộ nhỏ của mình, ánh mắt đượm buồn nhìn ra cửa sổ. Những ngày qua, mối quan hệ lén lút với Phúc và sự tham gia bất đắc dĩ của Long đã khiến nàng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Mỗi lần Phúc chạm vào cơ thể nàng, nàng vừa cảm nhận được khoái lạc mãnh liệt, vừa bị giằng xé bởi cảm giác tội lỗi. Long, con trai nàng, dù chấp nhận mối quan hệ này một cách kỳ lạ, nhưng ánh mắt của anh ta mỗi khi nhìn nàng luôn khiến nàng cảm thấy mình như một kẻ phản bội.
Nàng thở dài, tay siết chặt tách trà đã nguội lạnh. “Mình không thể tiếp tục như thế này được nữa,” dì Nhung thì thầm với chính mình. Ý nghĩ rời xa Phúc và Long, rời xa những dục vọng dâm dục đang cuốn lấy nàng, ngày càng rõ ràng. Nhưng liệu nàng có đủ sức mạnh để cắt đứt sợi dây ràng buộc này?
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Phúc bước vào, dáng vẻ tự tin như mọi khi, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Dì Nhung, hôm nay con muốn làm gì đó đặc biệt,” hắn nói, giọng trầm đầy kích thích. Hắn tiến lại gần, tay đặt lên vai nàng, vuốt ve nhẹ nhàng. “Con biết dì đang mệt, nhưng con muốn làm dì sướng một lần cuối trước khi…”
“Trước khi gì?” Dì Nhung ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh. “Phúc, dì không chịu nổi nữa. Chuyện này phải dừng lại.”
Phúc nhíu mày, nhưng nụ cười trên môi không tắt. “Dì nói gì lạ vậy? Dì không sướng sao? Mỗi lần con đụ dì, dì rên la như muốn tan chảy cơ mà.” Hắn cúi xuống, hôn lên cổ nàng, tay lùa xuống ngực, bóp mạnh cặp vú căng mọng qua lớp áo mỏng.
Dì Nhung rùng mình, cơ thể phản ứng theo bản năng, nhưng nàng cố đẩy Phúc ra. “Đừng, Phúc. Dì nghiêm túc đấy. Chuyện này không đúng. Long là bạn con, còn dì là mẹ nó. Dì không thể tiếp tục sống với cảm giác tội lỗi này.”
Phúc không trả lời ngay. Hắn đứng dậy, lấy từ túi ra một cuộn dây thừng đen bóng và một chiếc roi da nhỏ. “Dì nói đúng, có lẽ đây là lần cuối. Vậy để con tặng dì một buổi thật đáng nhớ.” Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự đe dọa đầy kích thích. Trước khi dì Nhung kịp phản ứng, Phúc đã kéo nàng đứng dậy, trói chặt tay nàng ra sau lưng bằng dây thừng.
“Phúc, thả dì ra!” Dì Nhung hét lên, nhưng giọng nàng run rẩy, không đủ sức thuyết phục. Phúc cười khẩy, xé toạc áo nàng, để lộ cặp vú trần với núm vú nâu sẫm đã săn lại vì kích thích. “Dì nói không muốn, nhưng nhìn lồn dì ướt thế kia kìa,” hắn thì thầm, tay luồn xuống khe lồn, ngoáy mạnh khiến nàng cong người rên rỉ.
Phúc đẩy dì Nhung xuống giường, trói chân nàng dang rộng, để lộ lồn ướt nhẹp trước ánh mắt thèm khát của hắn. Hắn lấy roi da, quất nhẹ lên đùi nàng, từng cái một, vừa đủ để nàng cảm nhận cơn đau xen lẫn khoái lạc. “Ư… Phúc… đừng…” Dì Nhung rên lên, nhưng cơ thể nàng lại ưỡn lên, như van xin thêm những cú quất.
“Đừng cái gì?” Phúc gầm gừ, quất mạnh hơn vào mông nàng, để lại những vết đỏ rực. Hắn quỳ xuống, liếm láp hột le của nàng, lưỡi xoáy sâu vào lồn, khiến dì Nhung hét lên, nước dâm tuôn trào. “Dì dâm lắm, Nhung. Đừng giả vờ nữa.” Hắn đứng dậy, cởi quần, để lộ con cặc to lớn, cương cứng như muốn xé toạc mọi thứ.
Không để nàng kịp phản ứng, Phúc đâm cặc vào lồn nàng, dập mạnh như muốn trừng phạt. Dì Nhung quằn quại, tiếng rên xen lẫn tiếng khóc, cơ thể nàng vừa đau vừa sướng. “Ư… sướng… Phúc… dì sướng…” nàng lắp bắp, lý trí tan biến trước những cú thúc mãnh liệt. Phúc không dừng lại, vừa dập vừa bóp vú nàng, miệng ngậm lấy núm vú, cắn nhẹ khiến nàng hét lên trong khoái cảm.
Hắn rút cặc ra, lật nàng nằm sấp, đút cặc vào từ phía sau, dập mạnh vào lồn nàng. Tiếng da thịt va chạm vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng rên la của dì Nhung. “Nhung, lồn em bót quá… anh đụ em nát lồn luôn nhé,” Phúc gầm gừ, tay siết chặt hông nàng. Dì Nhung không trả lời, chỉ rên rỉ, lồn nàng co bóp mạnh mẽ, nước dâm chảy xuống đùi.
Sau một hồi dập điên cuồng, Phúc bắn tinh sâu vào lồn nàng, từng dòng tinh nóng hổi khiến dì Nhung rùng mình, lên đỉnh trong cơn cực khoái. Hắn rút cặc ra, để nàng nằm đó, cơ thể run rẩy, lồn đầy tinh dịch. Phúc tháo dây trói, ngồi xuống cạnh nàng, thở hổn hển. “Dì thấy chưa? Dì không thoát được đâu,” hắn nói, giọng đầy tự mãn.
Nhưng dì Nhung, dù cơ thể vẫn còn run rẩy vì khoái lạc, đã lấy lại chút tỉnh táo. Nàng ngồi dậy, ánh mắt kiên định. “Phúc, đây là lần cuối. Dì sẽ rời đi. Dì không muốn tiếp tục sống như thế này.” Nàng đứng dậy, mặc lại quần áo, bỏ qua ánh mắt sững sờ của Phúc.
Vài ngày sau, dì Nhung lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuyển đến một thành phố khác. Nàng không nói lời từ biệt với Phúc hay Long, chỉ để lại một lá thư ngắn: “Cảm ơn vì những khoảnh khắc, nhưng dì cần tìm lại chính mình.” Khi Phúc và Long nhận được thư, cả hai chỉ biết đứng lặng, lòng trống rỗng. Họ biết, dì Nhung đã ra đi, mang theo những ký ức dâm dục mà họ từng chia sẻ.

Bình luận

Để lại bình luận