Chương 3

Cô cao gần 1m7 , mà phải nhón mũi chân mới đến cằm hắn .

“Cái nút này không cởi ra được nữa rồi.” Thân mình xụi lơ nằm ở trong lòng ngực hắn, cúi đầu cẩn thận cài hết các cúc áo lại.

Hắn xoa đầu cô, ở trên đỉnh đầu hôn một cái, hít một hơi thật sâu mùi thơm cơ thể cô, yết hầu phun ra thanh âm khàn khàn.

“Tỉnh ngủ gọi điện thoại cho tôi, buổi tối đi ra ngoài ăn cơm.”

“Được.” Cô ngẩng đầu hôn một chút ở khóe miệng hắn ,oán giận bĩu môi vì hắn chưa cạo râu.

Trong hai mắt thanh thuần trong sáng , mặc cho ai nhìn cũng không nhịn được mà yêu thương.

“Được , hiện tại tôi cạo liền đây.”

Đùi cảm giác ướt át , cầm lòng không đậu mà cọ xát hai cái, cúi đầu mới thấy, thì ra tinh dịch đã bắn vào , lại một lần nữa lại chảy ra, cô cười xấu xa mà cọ lên ống quần hắn.

Buổi tối 8 giờ, ánh đèn chói sáng trong quán bar, bên trong truyền đến tiếng ồn ào hoan hô.

Đèn nê ông sắc thái diễm lệ, người ra ra vào vào không ít, từ bên người gặp thoáng qua những phụ nữ ăn mặc lộ trên hở dưới , ra vẻ quyến rũ ma xát lên tây trang nam nhân .

Cô bình tĩnh cũng không hé răng, trên người mang giày vải màu trắng, dây giày cột lỏng lẻo, một thân áo sơ mi quần jean thanh thuần, cùng nơi này một chút cũng không phù hợp.

Có người thét to, “Viễn Lâm! Bên này !”

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, thì bằng hữu của hắn đang ngồi ở lầu hai nói vọng xuống, hướng hắn vẫy tay hưng phấn kêu.

Tạ Viễn Lâm bỗng nhiên bắt lấy cánh tay làm cô để dừng lại, đầu gối ngồi xổm xuống, cột lại dây giày rời rạc lại cho cô.

Cúi đầu nhìn một đầu tóc đen rậm rạp của người đàn ông, đỉnh đầu xoáy tóc như xoáy nước, rất ít có cơ hội nhìn được với góc nhìn này, rốt cuộc hắn so với mình cao hơn rất nhiều.

Cột xong dây giày, hắn mới đứng dậy bắt nắm tay của cô, “Đi thôi.”

Người trên lầu nhìn đến sửng sốt.

Khóe miệng cô nhếch lên tia cười đạm nhiên.

“Sao cậu lại chọn cái nơi ồn ào như vậy?” Hắn bắt lấy tay của cô đi qua , kéo ghế ra ấn bả vai bảo cô ngồi xuống.

Đối diện là một người đàn ông ăn mặc phong cách Hawaii áo sơ mi hoa lá tràn đầy sức sông, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, cà lơ phất phơ chống đầu.

“Đây chính là nhà hàng tôi mới mở, cho chút mặt mũi đi, cố ý mời vợ cậu đến ăn cơm, hôm nay đừng khách khí a, hóa đơn đều tính cho tôi !”

Cô chống cằm cười, “Ông chủ Tô thật là hào phóng , chúng ta mới gặp nhau ba lần, gấp không chờ nổi mà mời tôi ăn cơm?”

Tô Nhạc vội vàng phun rớt tăm xỉa răng trong miệng xua tay, “Không đúng không đúng, tiểu thư à cô đừng nghĩ nhiều,ánh mắt lão công của cô mà là dao thì sắp đem tôi đấm thanh nhím rồi, tôi không phải hôm nay nhàn rỗi, nên mới mời các người đi ăn cơm sao!”

“Nga ~ nguyên lai là ông chủ Tô chỉ là nhàn rỗi , còn tưởng rằng là thành tâm thành ý đâu.”

Tô Nhạc vỗ đầu một cái, “Ai nha thật là giải thích không rõ,Tạ tổng thật xin lỗi, thật sự không phải có ý tứ muốn cướp lão bà của cậu đâu.”

Cô vô tâm vô phế nở nụ cười, bị nam nhân gõ lên trán, quay đầu lại nhìn đến sắc mặt không vui của hắn, hì hì thè lưỡi.

“Đúng rồi, hôm nay còn có người tới!” Tô Nhạc hướng về cửa lớn phía lầu hai thét to, “Này này!”

Quay đầu nhìn lại, một cô gái mặc váy da màu đen, tóc quăn buông xõa ngực lớn mông vểnh, trong tay cầm túi chanel mẫu mới nhất, môi đỏ gợi lên tươi cười có chút khoa trương , một đường chạy chậm lại đây, bộ ngực màu mỡ không ngừng lay động ,ôm cổ Tô Nhạc.

“Ai nha –nhân gia tìm anh nửa ngày , thì ra là ở lầu hai, chán ghét cũng không nói cho em biết!”

Hắn hiển nhiên bị mỹ nữ ngực lớn chọc cho vui vẻ , say mê ha hả cười rộ lên, túm chặt cánh tay cô ta , để cô ta ngồi xuống bên cạnh.

Bình luận

Để lại bình luận