Chương 3

Trên bầu trời Nam Hải, một vệt kim quang rực rỡ lướt qua, nhanh như chớp giật, để lại những vệt sáng lấp lánh như sao băng giữa không trung. Quan Thế Âm Bồ Tát và Tôn Ngộ Không hóa thành hai luồng ánh sáng, thẳng tiến về phương Tây, nơi dãy núi Hỏa Vân Sơn đang chờ đợi. Gió rít bên tai, cuốn theo hơi mặn của biển cả, làm tung bay lớp áo Truy Y mỏng manh của Quan Âm. Thân hình nàng uyển chuyển, đôi bầu vú căng tròn rung động theo từng nhịp bay, khiến lớp vải ôm sát cơ thể càng thêm nổi bật, phô bày những đường cong gợi cảm đến mức khiến trời đất như phải ngừng trôi để chiêm ngưỡng. Tôn Ngộ Không, với bộ lông vàng óng ánh, nhảy nhót bên cạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt láo liên nhìn về phía trước, rõ ràng vẫn còn ấm ức vì trận chiến trước đó.

Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã đến trước một dãy núi trập trùng, nơi ánh nắng chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng trời, tựa như ngọn lửa bùng cháy giữa không gian. Tôn Ngộ Không dừng lại, giơ tay chỉ vào dãy núi kéo dài hàng trăm dặm, giọng nói đầy hậm hực: “Quan Âm tỷ tỷ, đây chính là Hỏa Vân Sơn! Từ chỗ này đến hang ổ của thằng nhóc yêu quái kia còn khoảng bốn trăm dặm nữa. Nó quậy phá kinh lắm, lão Tôn bị nó cho ăn hành đến khổ!” Con khỉ gãi đầu, bộ dạng vừa tức tối vừa bất lực, đôi mắt tròn xoe lườm về phía dãy núi như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.

Quan Âm khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng quan sát khung cảnh trước mặt. Xa xa, dãy núi Hỏa Vân Sơn trập trùng, những ngọn đồi nhấp nhô như những con rồng uốn lượn, phủ trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Giữa lằn ranh mờ ảo của ánh sáng và bóng tối, nàng thoáng thấy một tòa tháp kỳ lạ, cao vút giữa lưng chừng núi, như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng lên bầu trời. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo uy nghiêm: “Ta hiểu rồi, Ngộ Không. Ngươi cứ về trước đi, để ta tự mình đến xử lý thằng nhóc yêu quái đó.” Lời nói của nàng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, như một lời hứa sẽ giải quyết mọi rắc rối.

Tôn Ngộ Không nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, đôi mắt sáng rực lên, vội vàng chắp tay cúi đầu: “Tỷ tỷ quả là đại từ đại bi! Lão Tôn xin đội ơn! Tỷ mà ra tay, thằng nhóc Hồng Hài Nhi đó chắc chắn không thoát nổi!” Nó cười hề hề, lộ ra hàm răng trắng lóa, rồi nhanh như chớp hóa thành một luồng kim quang, bay vụt đi, để lại Quan Âm một mình trước dãy núi đỏ rực.

Khi bóng dáng con khỉ đã khuất xa, Quan Âm khẽ hít một hơi sâu, điều hòa hơi thở, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu sắp tới. Nàng bước đi, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, như một nữ thần giáng trần. Thân hình nở nang, quyến rũ của nàng khiến mỗi bước đi trở thành một màn trình diễn đầy mê hoặc. Đôi bầu vú căng tròn rung động theo nhịp bước, lớp áo Truy Y ôm sát cơ thể phô bày từng đường cong hoàn mỹ. Đôi mông mũm mĩm lắc lư, như hai quả đào chín mọng, khiến lớp vải căng chặt đến mức như muốn rách toạc. Mỗi cử động của nàng đều toát lên một vẻ đẹp dâm mỹ, vừa thánh thiện vừa đầy cám dỗ, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Bình luận

Để lại bình luận