Chương 3

Bảo Trâm khẽ rên một tiếng nhỏ, không phải vì khoái cảm tình dục, mà là một tiếng rên hài lòng, thoải mái. “Mạnh hơn chút nữa đi, Phong,” nàng thì thầm.

Tôi nghe lời, tăng thêm lực. Tay tôi tiếp tục di chuyển trên cơ thể nàng, chạm vào những vùng da nhạy cảm một cách vô ý. Tôi cọ rửa từng ngóc ngách, từng đường cong, đôi khi chạm vào bờ mông mềm mại của nàng một cách vô tình, hoặc hữu ý. Dòng nước chảy xuống, cuốn đi bọt xà phòng trắng xóa, để lộ làn da ửng hồng.

Khi tôi cọ đến phần đùi trong của nàng, tay tôi vô tình chạm vào mu lồn của Bảo Trâm. Nàng giật mình nhẹ, nhưng không hề tỏ vẻ khó chịu. Thay vào đó, nàng khẽ rướn người, để lộ thêm. Tôi cảm thấy một sự căng cứng mạnh mẽ hơn nữa dưới chiếc quần lót của mình. Tôi nhanh chóng rút tay lại, chuyển sang cọ chân cho nàng.

“Đến lượt tớ cọ lưng cho cậu này,” Bảo Trâm quay người lại, cầm lấy bông tắm từ tay tôi. Nàng nhìn tôi với ánh mắt trong sáng, không một chút dục vọng, nhưng hành động của nàng lại khiến tôi đứng hình.

Nàng bắt đầu cọ lưng cho tôi. Đôi tay mềm mại của nàng lướt trên da thịt tôi, cảm nhận từng đường nét cơ bắp. Nàng không hề ngần ngại khi chạm vào những vùng nhạy cảm của tôi. Dưới bàn tay của nàng, tôi cảm thấy một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Khi nàng cúi xuống để cọ phần hông và đùi tôi, mái tóc dài của nàng lướt nhẹ qua bộ phận sinh dục của tôi, khiến tôi suýt chút nữa bật ra tiếng rên.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu. Tôi nhắm mắt lại, để mặc cho Bảo Trâm tiếp tục công việc của mình. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng, mùi hương sữa tắm quyện với mùi da thịt tự nhiên của Bảo Trâm, tạo thành một hỗn hợp say đắm. Tôi không biết Bảo Trâm có nhận ra sự cương cứng của tôi dưới làn nước hay không, nhưng nàng vẫn tiếp tục cọ rửa một cách vô tư, thậm chí còn trêu chọc vài câu.

“Cậu gầy đi hay sao ấy, Phong,” nàng nói, tay vẫn chà xát. “Hay là tớ mập lên?” Nàng quay sang nhìn tôi, nụ cười hồn nhiên.

“Cậu vẫn vậy thôi,” tôi lầm bầm, không dám mở mắt ra. “Tớ cũng vậy.”

Sau khi tắm xong, chúng tôi bước ra khỏi phòng tắm, cả hai đều ướt sũng. Hơi nước bao phủ khắp người. Bảo Trâm vẫn khỏa thân, đi thẳng ra phòng khách, vớ lấy chiếc khăn tắm vắt trên ghế sofa. Nàng lau khô người một cách vội vàng, rồi tiện tay vứt chiếc khăn sang một bên.

“Tớ mặc gì bây giờ nhỉ?” Nàng hỏi, đứng giữa phòng khách, nhìn vào tủ quần áo mở toang. “Nóng quá, không muốn mặc gì nhiều.”

Tôi nhìn nàng, đôi mắt vô thức dừng lại ở đôi gò bồng đào căng tròn, rồi hạ xuống phần eo thon thả, cuối cùng là vòng ba đầy đặn. Bảo Trâm vẫn đang xem xét mấy bộ đồ lót bên trong tủ. Tôi cảm thấy khó thở.

“Mặc gì cũng được,” tôi nói, cố gắng giữ giọng bình thản. “Miễn là thoải mái cho cậu.”

Bảo Trâm gật đầu, rồi đột nhiên cầm lên một chiếc quần lót ren màu đen, siêu mỏng, cùng với một chiếc áo lót đồng bộ. Nàng không mặc áo lót, chỉ mặc quần lót ren, để lộ gần như toàn bộ vòng ba. Phần ren mỏng tang không đủ để che đi những đường cong gợi cảm của nàng. Thậm chí, nàng còn để lộ một hình xăm nhỏ hình con bướm ở ngay phía trên khe mông. Tôi thở hắt ra một hơi, cố gắng không nhìn chằm chằm.

Bảo Trâm quay sang nhìn tôi, ánh mắt long lanh. “Tớ đi pha trà đá nhé?” Nàng hỏi. “Hôm nay nóng quá. Cậu có muốn uống không?”

Tôi gật đầu, lòng tôi vẫn còn đang quay cuồng với những cảm xúc lẫn lộn. Cuộc sống với Bảo Trâm luôn là một chuỗi những bất ngờ, những khoảnh khắc mà ranh giới giữa tình bạn và một điều gì đó khác trở nên mờ nhạt đến khó tin. Tôi biết, tôi không bao giờ có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nàng. Tôi nhìn theo bóng lưng trần trụi của nàng, cảm thấy một sự trỗi dậy trong lồng ngực mà tôi không thể gọi tên.

Bảo Trâm quay người, dáng vẻ lười biếng nhưng uyển chuyển, tiến về phía bếp nhỏ. Bóng lưng nàng, chỉ được che chắn hờ hững bởi chiếc quần lót ren mỏng tang màu đen, phô bày trọn vẹn đường cong của xương sống, bờ eo thon gọn và vòng ba đầy đặn. Hình xăm con bướm nhỏ xinh xắn ẩn hiện ngay trên khe mông, một chi tiết mà tôi đã quen thuộc đến mức gần như không còn ngạc nhiên, nhưng vẫn luôn khiến ánh mắt tôi vô thức nán lại lâu hơn một chút. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, những cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lồng ngực, cái cảm giác “trỗi dậy” ban nãy không hề biến mất mà còn âm ỉ hơn, như một ngọn lửa nhỏ được âm thầm nhen nhóm.

Bình luận

Để lại bình luận