Chương 3

– Căn Phòng Khám Bí Ẩn Và Những Cô Trợ Lý Gợi Tình
Chiều hôm sau, Mỹ Hân lái xe đưa vợ chồng tôi đến phòng khám. Đó là một tòa nhà hai tầng sơn màu trắng bạc, nằm khuất trong một con phố yên tĩnh rợp bóng cây. Mỹ Hân giới thiệu rằng ông chủ chỉ là nhà đầu tư giấu mặt, còn mọi hoạt động chuyên môn đều do con bé và Trần Tuấn Minh phụ trách.
Bước lên tầng hai, không gian im ắng đến rợn người. Mùi tinh dầu oải hương thoang thoảng trong không khí nhưng không đủ để lấn át một mùi hương lạ lùng khác – mùi của sự dục vọng ngầm kín.
Trần Tuấn Minh đã đợi sẵn ở đó cùng hai cô trợ lý. Hắn ta trạc tuổi tôi, đeo kính gọng vàng, trông khá thư sinh nhưng đôi mắt sau tròng kính lại sắc lạnh như dao cạo. Hắn chào hỏi xã giao vài câu rồi quay trở về phòng làm việc riêng, kéo theo cô trợ lý tên Lý Thanh Tâm vào cùng.
Tôi đứng ở sảnh chờ, ánh mắt dán chặt vào hai cô trợ lý. Lê Thị Thanh Hà và Lý Thanh Tâm đều mặc áo blouse trắng dài quá mông. Bên dưới lớp áo trắng tinh khôi ấy, họ không mặc quần dài mà chỉ mang tất da chân.
Lê Thị Thanh Hà mang một đôi tất da chân màu nude siêu mỏng, ôm trọn lấy đôi chân dài miên man, làm lộ ra màu da hồng hào bên trong. Còn Lý Thanh Tâm thì táo bạo hơn với đôi tất đen mỏng tang, loại tất lưới mắt nhỏ cực kỳ gợi dục. Cả hai đều đi đôi giày cao gót sandal màu bạc giống hệt nhau, gót nhọn hoắt cao đến hơn mười phân, khiến bắp chân họ căng lên, tạo thành những đường cong tuyệt mỹ.
Nhìn cách họ đứng khép nép, hai chân chụm vào nhau, thỉnh thoảng lại cọ nhẹ đùi vào nhau một cách vô thức, cổ họng tôi khô khốc. Tôi tự hỏi, bên trong lớp áo blouse kín đáo kia, họ có mặc gì không? Hay là… trống rỗng?
“Anh chị ngồi đây đợi một chút nhé, em vào chuẩn bị phòng trị liệu,” Mỹ Hân nói rồi dẫn Ngọc Trà đi vào căn phòng phía trong cùng.
Tôi ngồi xuống ghế sofa ở sảnh, giả vờ lôi điện thoại ra đọc tin tức nhưng tâm trí thì đang bay bổng với những hình ảnh dâm đãng. Cấu trúc tầng hai này khá đơn giản: một sảnh lớn ở giữa, xung quanh là năm căn phòng. Hai phòng làm việc của bác sĩ, hai phòng trị liệu cách âm và một phòng trực của trợ lý.
“Mời anh uống nước ạ.”
Giọng nói ngọt ngào vang lên. Lê Thị Thanh Hà bước tới, đặt một cốc nước xuống trước mặt tôi. Khi cô nàng cúi người, cổ áo blouse trễ xuống, tôi liếc nhanh và sững sờ nhận ra bên trong cô ta chỉ mặc một chiếc áo lót ren đen mỏng tang, bầu ngực trắng ngần như muốn nhảy ra ngoài.
“Cảm ơn em,” tôi cố giữ bình tĩnh, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm. Nước có vị hơi lạ, ngòn ngọt nhưng lại đắng ở hậu vị.
Tôi ngước lên, thấy Lê Thị Thanh Hà vẫn đứng đó, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tôi như đang chờ đợi điều gì. Ánh mắt cô ta không giống người bình thường, nó hơi dại đi và thiếu đi sự linh hoạt. Linh tính mách bảo tôi có điều chẳng lành. Trong những câu chuyện tôi từng đọc, cốc nước này thường chứa thuốc mê hoặc thuốc kích dục.
Tôi đứng dậy, vờ như uống cạn cốc nước nhưng thực chất là khéo léo đổ nó vào tay áo và vẩy ra sau lưng khi quay người đi về phía nhà vệ sinh.
“Anh đi rửa tay chút nhé,” tôi nói, rồi lảo đảo giả vờ như thuốc đã ngấm, bước chân loạng choạng.
Qua khóe mắt, tôi thấy Lê Thị Thanh Hà mỉm cười hài lòng rồi quay người đi vào phòng làm việc của Trần Tuấn Minh. Cánh cửa vừa hé mở, tôi thoáng thấy Lý Thanh Tâm đang quỳ gối dưới chân Trần Tuấn Minh, đầu gật gù lên xuống.
“Mẹ kiếp, cái quái gì đang diễn ra thế này?” Tôi chửi thầm trong bụng, tim đập như trống bỏi. Đây không phải là phòng khám tâm lý, đây là một cái động bàn tơ chính hiệu! Và vợ tôi, nàng đang ở trong đó với Mỹ Hân – người có lẽ cũng đã bị tha hóa.
Tôi tát nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào gương. Trần Tuấn Kiệt, mày phải bình tĩnh. Nếu mày manh động, mày sẽ mất vợ. Mày phải đóng kịch.
Tôi quyết định sẽ giả vờ trúng thuốc mê. Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, lảo đảo đi về phía ghế sofa, đeo tai nghe lên nhưng không bật nhạc, chọn một góc nằm sấp xuống bàn sao cho có thể quan sát được hành lang qua kẽ hở của cánh tay. Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở, chờ đợi màn kịch bắt đầu.
________________

Bình luận

Để lại bình luận