Chương 3

“Cảm ơn.” Hắn đôi tay nhận lấy, đặt ở một bên ghế đẩu, Trình Trát dựa gần hắn ngồi xuống, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi, một bên mở ra nắp mì gói, một bên oán giận.

“Anh nói xem chúng ta làm từ sáng đến giờ , lão già kia đến bây giờ còn không xuất hiện! Rõ ràng chính là xem chúng ta như cu li giúp hắn dỡ hàng,nếu chúng ta mà ngồi không chắc chắn lão sẽ nhìn chằm chằm, lão già này, tính tình thật sự xấu muốn chết.”

“Có thể là nhà xưởng hàng hóa quá nhiều, nhiều việc lo liệu không hết đi.” Tịch Khánh Liêu mở ra mì gói, nhìn mặt sợi mì đã mềm, dùng nĩa trộn lên.

“Hừ, ai biết được!” Hắn cầm nĩa gắp lên mì gói, ở không trung lắc lắc, thổi nhiệt khí liền đưa vào trong miệng, nóng đến hắn không ngừng kêu, lại ăn ngấu nghiến, ăn một bữa cơm trong miệng còn không ngừng nhắc mãi “Tối nay liền nhìn chằm chằm lão! Tịch ca anh ngàn vạn lần đừng mềm lòng, bọn họ chính là xem chúng ta làm cu li miễn phí!”

“Làm việc cho bọn hắn, giúp dỡ hàng mà một phân tiền cũng không cho, em trước kia làm gì mà mệt thế này!” Nói xong hắn hà hơi trong miệng, còn không có nhai hai cái liền đen mặt nuốt đi xuống, đến thẳng khi đầu lưỡi run run.

Tịch Khánh Liêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị ăn, di động trong túi ong một tiếng.

Hắn tìm điện thoại, nhìn đến là Hoa Cẩn nhắn tin tới: Muốn ăn hạt dẻ.

Hắn đột nhiên cười vui vẻ ra mặt, vội vàng nhắn lại một chữ ‘được’.

“Tịch ca, bạn gái à?” tên bên cạnh hi hi ha ha trêu ghẹo.

“vợ tôi.”

“Ô ô, anh lớn lên soái như vậy chắc chắn vợ cũng rất xinh đẹp đi, đúng là trai tài gái sắc nha!”

Tịch Khánh Liêu vừa định hỏi hắn, liền phát hiện di động lại có cái thông báo là ảnh chụp của cô, sau giờ ngọ ngoài ban công cô mặc áo sơmi của hắn, nghỉ tạm ở ghế nằm, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu thẳng lên gương mặt trắng tinh của cô, sợi tóc mềm mại theo gió lay động.

“Xem anh cười vui vẻ như vậy, là mới vừa kết hôn phải không?” Trình Trát chọc mì gói tấm tắc thở dài: “Anh nói anh xem có gương mặt có thân hình, sao lại không đi làm người mẫu, còn tới nơi này nhận lời bóc hàng hóa, chịu khổ chịu nhọc, nhìn anh da thịt non mịn, trước kia khẳng định không trải qua việc này.”

“Công việc khác quá phiền toái, còn phải có chứng minh thư, này kiếm tiền mau.”

“Ai Tịch ca, anh trước kia là ——”

“Trình Trát, chúng ta ăn nhanh lên, đợi chút giúp đỡ dỡ hàng đi, hôm nay tôi phải sớm một chút về nhà, vợ tôi nói muốn ăn hạt dẻ, chậm trễ sợ không còn nơi nào bán.”

Cậu ta mày nhăn lại, bĩu môi, thở dài.

“Không phải em nói anh…… Ai, mà thôi.” muốn nói lại thôi.

Tịch Khánh Liêu nhìn hắn, vỗ vỗ bả vai.

“Cảm ơn nhé!”

“Hừ, lần sau cho em nếm thử tay nghề chị dâu là được.”

“Cô ấy sẽ không nấu cơm, có cơ hội tôi sẽ làm cho cậu ăn”

Làm xong công việc đã là 7 giờ, Tịch Khánh Liêu chạy đến nội thành tìm được một chỗ còn bán hạt dẻ, buổi tối người còn rất nhiều, hắn xếp hàng sau cùng.

Một cái tiểu cô nương tám chín tuổi chạy tới, hỏi hắn có thể nhường chỗ hay không, bé gái nghĩ mua xong thật nhanh về nhà cho em trai ăn.

Nhìn phía trước chỉ còn có hai người, Tịch Khánh Liêu nhường chỗ cho cô bé, lại đi đến chỗ cuối cùng.

Mua xong đã hơn 7 giờ rưỡi, trong tay hắn ước lượng bao nilon vội vàng hướng trên đường về nhà, bả vai thình lình bị người ta đụng phải một cái.

Người nọ rơi điện thoại, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn còn hùng hùng hổ hổ “Đi đường không biết nhìn à!”

Tịch Khánh Liêu vừa định nói chuyện, đầu óc chợt choáng váng, truyền đến kịch liệt đau đớn.

Túi trong tay rơi xuống trên mặt đất, hắn nhíu mày, khó chịu vô cùng dùng đôi tay ôm cái trán.

“…… A, a.”

Nước mắt muốn rơi, cả khuôn mặt trở nên dữ tợn bất kham, thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, đầu như muốn nổ tung, làm hắn cái trán cùng cổ đều nổi gân xanh.

“chú ơi, chú ơi.”

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng quát tháo, thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai, âm thanh lượn lờ.

“chú ơi, chú!” Thanh âm dần dần càng thêm rõ ràng, đột nhiên tiểu cô nương xuất hiện ở trước mặt hắn, cầm trong tay hạt dẻ giơ lên đưa cho hắn.

“chú ơi, hạt dẻ rơi rồi này.”

Tịch Khánh Liêu che lại huyệt thái dương, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô bé.

“chú?”

Bình luận

Để lại bình luận