Chương 3

Đột nhiên, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên từ lùm cây rậm rạp phía trước. Diệp Tiểu Thiên lập tức cảnh giác, rút Đoạn Thủy Kiếm ra khỏi túi càn khôn. Thanh kiếm ánh lên sắc thép lạnh lẽo trong ánh sáng lờ mờ. Hắn đứng thủ thế, mắt quét qua xung quanh, linh khí trong đan điền bắt đầu vận chuyển, sẵn sàng bộc phát.

Diệp Thanh Viện cũng dừng lại, đôi mắt nàng khẽ nheo lại, một luồng uy áp mạnh mẽ hơn tỏa ra từ thân thể nàng. “Là một con Hắc Báo yêu.” Nàng nói, giọng bình tĩnh, không hề nao núng. “Tu vi Luyện Khí tầng năm. Ngươi hãy cẩn trọng.”

Từ trong lùm cây, một con báo đen tuyền vọt ra. Đôi mắt nó đỏ rực, hàm răng sắc nhọn lộ ra hung tợn. Nó gầm gừ, thân thể cong lại như một cung tên, sẵn sàng vồ mồi. Diệp Tiểu Thiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một con yêu thú có tu vi cao hơn mình. Mặc dù chỉ là Luyện Khí tầng năm, nhưng đối với hắn, đó vẫn là một đối thủ đáng gờm.

“Ta sẽ đối phó với nó,” Diệp Tiểu Thiên kiên quyết nói, muốn tự mình thử sức.

Diệp Thanh Viện không ngăn cản, nàng chỉ lùi lại một bước, đứng ở vị trí có thể ứng cứu bất cứ lúc nào. Nàng quan sát Diệp Tiểu Thiên với ánh mắt đánh giá, dường như muốn xem xét thực lực và phản ứng của hắn trong tình huống nguy hiểm.

Diệp Tiểu Thiên vận chuyển linh khí, Đoạn Thủy Kiếm vung lên, tạo ra một luồng kiếm khí xanh nhạt. Hắn lao về phía con Hắc Báo. Con yêu thú cũng không hề sợ hãi, nó nhảy vọt lên, móng vuốt sắc bén chĩa thẳng vào hắn. Diệp Tiểu Thiên nhanh nhẹn né tránh, kiếm trong tay chém ra liên tục, tạo thành một hàng rào phòng thủ. Tuy nhiên, Hắc Báo yêu rất linh hoạt, nó liên tục di chuyển, tìm kiếm sơ hở. Một tiếng “xoẹt” vang lên, Diệp Tiểu Thiên cảm thấy đau nhói ở vai, áo choàng bị rách một đường, lộ ra vết cào nông.

“Ngươi quá vội vàng,” Diệp Thanh Viện chợt lên tiếng, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng vẫn có chút trách cứ. “Hãy tập trung vào sơ hở của nó.”

Nghe lời nàng, Diệp Tiểu Thiên trấn tĩnh lại. Hắn hít một hơi sâu, đôi mắt đen láy lướt nhanh trên thân hình Hắc Báo. Hắn nhận ra, con yêu thú này tuy nhanh nhẹn nhưng động tác vồ mồi của nó vẫn có một khoảnh khắc ngưng trệ rất nhỏ trước khi ra đòn quyết định. Đó chính là sơ hở!

Chờ đợi một nhịp, khi Hắc Báo yêu vung vuốt chuẩn bị tấn công, Diệp Tiểu Thiên đột ngột hạ thấp người, luồn qua bên sườn nó. Đoạn Thủy Kiếm trong tay hắn chém ra một đường kiếm khí sắc bén, nhắm thẳng vào chân sau của con yêu thú. “Phập!” Kiếm khí trúng đích, con Hắc Báo kêu rống lên một tiếng đau đớn, chân sau nó khụy xuống, một vết thương sâu rỉ máu.

Diệp Thanh Viện khẽ gật đầu, một tia tán thưởng thoáng qua trong mắt nàng. Diệp Tiểu Thiên không bỏ lỡ cơ hội, hắn liên tục ra đòn, dồn ép con yêu thú. Hắc Báo yêu bị thương, tốc độ giảm hẳn, nó gầm gừ tuyệt vọng. Cuối cùng, Diệp Tiểu Thiên vung kiếm chém một nhát cuối cùng, kết liễu con yêu thú.

Hắn thu kiếm về, thở hổn hển. Vai hắn đau rát, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hưng phấn mãnh liệt. Hắn đã tự mình đánh bại một con yêu thú tu vi Luyện Khí tầng năm!

“Không tệ,” Diệp Thanh Viện tiến lại gần, nàng nhìn con Hắc Báo đã chết, rồi liếc mắt qua vết thương trên vai Diệp Tiểu Thiên. “Tuy có chút vội vàng ban đầu, nhưng ngươi đã học được cách quan sát và nắm bắt cơ hội. Đó là một bài học quý giá.”

Diệp Tiểu Thiên cười khổ. “Đa tạ Thanh Viện tỷ tỷ đã chỉ điểm. Nếu không có nàng, ta e rằng đã gặp rắc rối rồi.” Hắn nhìn vết thương, máu đã thấm qua lớp áo, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

“Không cần quá lo lắng.” Diệp Thanh Viện nói, giọng vẫn bình thản. “Vết thương nhỏ này không đáng kể. Chúng ta đi thôi. Càng vào sâu, yêu thú sẽ càng mạnh.”

Họ tiếp tục hành trình, để lại xác con Hắc Báo yêu nằm lại trên mặt đất. Diệp Tiểu Thiên vẫn cảm thấy hưng phấn vì chiến thắng đầu tiên, nhưng cũng nhận ra sự chênh lệch về thực lực giữa hắn và Diệp Thanh Viện vẫn còn rất lớn. Nàng đối phó với yêu thú như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ, trong khi hắn phải dốc toàn lực. Hắn tự hứa sẽ cố gắng tu luyện hơn nữa.

***

Trong khi Diệp Tiểu Thiên và Diệp Thanh Viện đang tiến sâu vào dãy Thanh Long Sơn Mạch, Diệp gia phủ đệ lại chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc của buổi sáng. Hoàng Phúc, sau khi tiễn thiếu chủ rời đi, quay trở lại khu dành cho gia nô. Hắn bắt đầu công việc thường ngày của mình: quét dọn sân vườn, chuẩn bị thức ăn cho một số vị trưởng bối không tu luyện, và kiểm tra các kho lương thực. Mỗi bước chân của hắn đều chậm rãi, cần mẫn, không một chút lười biếng. Bộ y phục gia nô cũ kỹ, sờn bạc đã theo hắn từ rất nhiều năm, phản ánh thân phận thấp hèn của hắn trong gia tộc rộng lớn này.

Tuy nhiên, dù tay chân bận rộn, tâm trí Hoàng Phúc lại không ngừng lơ lửng ở một nơi khác. Hình bóng của Diệp Thanh Viện, nàng tiên tử với vẻ đẹp băng tuyết, cứ hiện lên trong đầu hắn. Đặc biệt là những lúc hắn vô tình nhìn thấy nàng tu luyện hoặc tắm rửa ở hậu viện, những hình ảnh mờ ảo, nửa thật nửa hư, cứ như có ma lực bám chặt lấy tâm trí hắn, dù hắn đã cố gắng xua đuổi bao nhiêu lần đi chăng nữa. Hắn biết, đó là một loại vọng tưởng tội lỗi, một sự xúc phạm đối với một người cao quý như nàng. Hắn chỉ là một lão gia nô xấu xí, hèn mọn, đáng lẽ phải an phận thủ thường. Nhưng bản năng thô thiển trong cơ thể già nua này lại không ngừng gào thét, đòi hỏi sự thỏa mãn.

Khi đang quét lá rụng ở khu vườn phía sau, Hoàng Phúc bất ngờ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ một khu biệt viện gần đó. Đó là biệt viện của Diệp Lan Y, một nữ nhân khác của Diệp gia, nổi tiếng với vẻ đẹp uyển chuyển và sự dịu dàng hiếm có, tu vi cũng đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu. Diệp Lan Y ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, nàng thích sự tĩnh lặng và thường tu luyện trong biệt viện của mình.

Bình luận

Để lại bình luận