Chương 3

: Lằn Ranh Mong Manh

Những ngày sau khi để mặc cảm xúc dẫn dắt mình trước tấm ảnh của mẹ, Ngọc Anh không còn cố gắng kìm nén dục vọng nữa. Tình cảm cấm kỵ dành cho Hồng—mẹ cô—đã lớn dần, lớn đến mức cô cảm thấy ngạt thở mỗi khi ở gần bà. Mỗi ánh mắt dịu dàng, mỗi cử chỉ vô tình của mẹ đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng cô, khiến nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át và rạo rực không chịu nổi. Cô biết điều này sai trái, biết rằng xã hội, đạo đức, và chính mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận, nhưng trái tim và cơ thể cô không chịu khuất phục. Cô muốn mẹ—not chỉ là người mẹ dịu dàng trong gia đình, mà là người phụ nữ cô khao khát yêu thương và chiếm hữu theo cách dâm dục nhất.

Ý nghĩ về một mối quan hệ loạn luân bắt đầu len lỏi vào đầu Ngọc Anh, không còn là những tưởng tượng thoáng qua mà là một khát khao rõ ràng, mãnh liệt, và đáng sợ. Cô không chỉ muốn an ủi mẹ, mà muốn mẹ thuộc về cô—cả tâm hồn lẫn thể xác—theo cách mà không ai, kể cả bố cô—Minh—có thể làm được. Nhưng cô cũng biết một sự thật cay đắng: Hồng ghét LGBT. Những lời mẹ từng nói về người đồng tính—“bệnh hoạn”, “trái tự nhiên”—vẫn vang vọng trong đầu cô như một lời cảnh báo. Nếu mẹ phát hiện ra tình cảm này, không chỉ mối quan hệ mẹ con sẽ tan vỡ, mà Hồng có thể sẽ khinh bỉ cô mãi mãi. Dẫu vậy, Ngọc Anh không thể từ bỏ. Cô tự nhủ rằng nếu cẩn thận, nếu khéo léo, cô có thể thay đổi suy nghĩ của mẹ—dù chỉ một chút—và kéo mẹ vào lưới dục vọng của mình.

Buổi sáng Chủ nhật, trời Sài Gòn ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Ngọc Anh ngồi trong phòng, cuốn vở bài tập mở toang trên bàn nhưng cô chẳng viết được chữ nào. Đầu óc cô chỉ xoay quanh mẹ và kế hoạch dâm dục mà cô đang thai nghén. Bên ngoài, Hồng đang phơi quần áo trong sân nhỏ sau nhà. Qua khung cửa sổ, Ngọc Anh nhìn thấy mẹ mặc một chiếc áo dài lụa màu vàng nhạt, đôi tất chân màu nude ôm sát đôi chân thon thả, ánh lên dưới nắng sớm. Mỗi lần mẹ cúi xuống nhặt đồ từ rổ, lớp tất mỏng làm nổi bật từng đường nét thanh thoát và gợi tình của đôi chân, và Ngọc Anh cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Cô cắn môi, tay vô thức siết chặt mép bàn, nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át đến mức cô phải cọ chân vào nhau để giảm bớt cảm giác rạo rực.

Cô mở một cuốn sổ nhỏ, lấy bút và bắt đầu viết—không phải bài tập, mà là những bước đầu tiên của kế hoạch điên rồ để chiếm đoạt mẹ. Cô cần một chiến lược rõ ràng, vì chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể phá hủy tất cả. Trang giấy trắng dần được lấp đầy bằng những dòng chữ run rẩy, phản ánh sự đấu tranh và khát khao dâm dục trong lòng cô.

**Bước 1: Tạo sự gần gũi về cảm xúc.**
Ngọc Anh biết rằng để kéo mẹ vào lưới dục vọng, cô phải xây dựng một mối liên kết sâu sắc hơn với Hồng. Mẹ đang cô đơn, và cô sẽ tận dụng điều đó. Cô viết: “Phải dành nhiều thời gian hơn bên mẹ, lắng nghe mẹ, trở thành người duy nhất mẹ tin tưởng. Những buổi tối trò chuyện, những lần cùng mẹ làm việc nhà—tất cả sẽ là cơ hội để mẹ lệ thuộc vào con. Bố không làm được, con sẽ làm.” Nhưng cô ghi chú thêm, tay run run: “Cẩn thận không để mẹ nghi ngờ. Mẹ ghét LGBT, nếu mẹ nghĩ con có ý đồ dâm dục, mọi thứ sẽ chấm hết.”

**Bước 2: Làm mẹ quen với sự đụng chạm.**
Cô biết rằng để mẹ chấp nhận sự gần gũi thể xác, cô phải bắt đầu từ những cái chạm nhỏ, tinh tế. Cô tưởng tượng những cái ôm lâu hơn bình thường, những lần nắm tay kéo dài, hay những cái vuốt ve nhẹ khi ngồi gần mẹ. “Con sẽ vuốt tóc mẹ, tựa đầu vào vai mẹ, làm mẹ thấy thoải mái với tay con trên người mẹ,” cô viết, tay run lên vì phấn khích. “Mẹ sẽ nghĩ đó chỉ là tình cảm mẹ con, nhưng với con, đó là bước đầu để chạm vào mẹ sâu hơn.” Cô thêm một dòng: “Nếu mẹ phản ứng gay gắt, phải dừng ngay. Không được để mẹ sợ.”

**Bước 3: Gieo ý nghĩ về sự bất hạnh của mẹ.**
Ngọc Anh nhận ra rằng để mẹ khuất phục, Hồng phải cảm thấy tuyệt vọng về cuộc hôn nhân của mình. Cô không thể trực tiếp phá hoại bố mẹ, nhưng có thể khéo léo làm mẹ nhận ra sự thờ ơ của Minh. “Khi mẹ buồn vì bố, con sẽ ở bên, an ủi mẹ, nói mẹ đẹp, mẹ tuyệt vời, và bố không biết quý. Dần dần, mẹ sẽ cần con hơn bất cứ ai,” cô viết, lòng vừa phấn khích vừa ghê tởm bản thân. Cô đang lợi dụng nỗi đau của mẹ để thỏa mãn dục vọng, nhưng cô tự biện minh: “Con chỉ muốn mẹ hạnh phúc—hạnh phúc với con.”

**Bước 4: Thử đẩy ranh giới.**
Đây là phần nguy hiểm nhất. Cô muốn một ngày nào đó, khi mối quan hệ đủ gần gũi, cô sẽ thử vượt qua giới hạn—một cái hôn lên má kéo dài, hay một lời nói bóng gió về tình cảm dâm dục của mình. “Nếu mẹ không giận dữ, con sẽ đi tiếp. Nếu mẹ phản ứng mạnh, con sẽ xin lỗi, nói đó chỉ là tình cảm con gái,” cô viết, tay run rẩy. Nhưng cô biết khả năng mẹ chấp nhận là rất thấp—Hồng ghét LGBT và tôn trọng đạo đức gia đình. Cô thêm một dòng: “Nếu thất bại, con sẽ mất mẹ mãi mãi. Nhưng nếu không thử, con sẽ phát điên.”

Ngọc Anh gấp cuốn sổ lại, tim đập thình thịch, cơ thể nóng ran vì những ý nghĩ dâm dục. Cô nhìn ra sân, nơi mẹ vẫn đang phơi đồ. Hồng cúi xuống nhặt chiếc áo cuối cùng, đôi tất chân nude ánh lên dưới nắng, làm nổi bật từng đường cong gợi tình. Một cơn sóng cảm xúc trào lên trong cô—yêu thương, khát khao, và sợ hãi. Cô tự hỏi liệu mình có điên không khi nghĩ đến kế hoạch này, nhưng rồi tự trả lời: “Điên cũng được, miễn là được chạm vào mẹ.”

Cô đứng dậy, bước xuống sân để giúp mẹ, lòng rạo rực với ý nghĩ bắt đầu kế hoạch ngay bây giờ. Khi đến gần, cô mỉm cười, giọng ngọt ngào: “Mẹ để con gấp đồ với mẹ nhé?”

Hồng ngẩng lên, cười hiền. “Ừ, cảm ơn con. Mẹ cũng sắp xong rồi.”

Ngọc Anh cúi xuống nhặt một chiếc áo, cố ý đứng sát mẹ hơn bình thường. Cô ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ từ Hồng, hòa quyện với hương nắng trên đôi tất chân, và nơi nhạy cảm của cô ướt át hơn bao giờ hết. Cô hít sâu, giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong đầu là hình ảnh mình đè mẹ xuống sân, kéo áo dài lên, hôn lên đùi mẹ qua lớp tất nude.

“Mẹ đẹp thật đấy,” cô nói khẽ, mắt liếc nhìn đôi chân mẹ. “Đôi tất này hợp với mẹ lắm.”

Hồng cười, giọng vô tư: “Con cứ khen mẹ hoài. Mẹ mặc vậy cho thoải mái thôi.”

“Không đâu, mẹ còn trẻ lắm,” Ngọc Anh đáp, giọng chân thành, tay vô thức siết chặt chiếc áo để kìm nén khát khao. “Mẹ xứng đáng được mọi người ngắm nhìn.”

Hồng nhìn con gái, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi dịu lại. “Con ngọt miệng thật. Mẹ vui vì có con.”

Ngọc Anh mỉm cười, nhưng trong lòng là một cơn bão. Đây là bước đầu tiên—những lời khen, sự quan tâm—những viên gạch đầu tiên để kéo mẹ vào lưới dục vọng của cô. Khi hai mẹ con mang đồ vào nhà, cô tự nhủ: “Mình sẽ không bỏ cuộc. Dù mẹ ghét LGBT, dù mẹ không bao giờ chấp nhận, mình vẫn sẽ thử. Vì mình yêu mẹ—yêu đến mức sẵn sàng làm mọi thứ.”

**Phản ứng của mẹ nếu bị ép ngay lúc này:**
Nếu Ngọc Anh không kìm được và cố ép mẹ ngay tại sân, phản ứng của Hồng sẽ vẫn gay gắt, nhưng đã có chút thay đổi nhờ sự gần gũi ban đầu. Giả sử cô đè mẹ xuống, tay luồn vào áo dài, chạm vào nơi nhạy cảm qua lớp tất nude, Hồng sẽ hét lên: “Ngọc Anh! Mày làm cái gì vậy? Tao là mẹ mày, mày điên rồi à?” Bà sẽ đẩy cô ra mạnh mẽ, đôi mắt đỏ ngầu vì kinh tởm và sợ hãi, gào lên: “Mày là đồ biến thái! Tao không ngờ mày lại bệnh hoạn đến thế! Đừng hòng chạm vào tao!” Hồng sẽ chạy vào nhà, khóa cửa lại, khóc lóc và có thể gọi điện cho ai đó để cầu cứu. Tuy nhiên, sự chân thành trong những lời khen trước đó của Ngọc Anh có thể khiến Hồng thoáng giật mình, dù chỉ trong tích tắc, trước khi cơn giận và ghê tởm bùng nổ. Phản ứng vẫn mạnh, nhưng đã có một kẽ hở nhỏ—một dấu hiệu rằng sự kiên trì của Ngọc Anh có thể làm mẹ lung lay trong tương lai.

**Tiến triển của mẹ:**
Ở chương này, Hồng vẫn giữ thái độ ghét LGBT và tôn trọng đạo đức gia đình, nhưng sự cô đơn và sự quan tâm của Ngọc Anh bắt đầu gieo hạt giống trong lòng bà. Dù chưa có dấu hiệu dâm dục, Hồng đã bắt đầu cảm thấy ấm áp khi ở gần con gái, một cảm giác mà bà không nhận được từ Minh.

Nếu Ngọc Anh tiếp tục, sự kháng cự của mẹ sẽ giảm dần, và những khao khát tiềm ẩn trong Hồng có thể từ từ trỗi dậy.

Bình luận

Để lại bình luận