Chương 3

: Cuộc Trò Chuyện Dưới Ánh Đèn
Buổi tối, ánh đèn vàng nhạt trong căn nhà rộng 180 mét vuông của gia đình Lưu Dương tỏa ra một cảm giác ấm áp nhưng cũng đầy căng thẳng. Sau một ngày dài ở trường, Lưu Dương cuối cùng cũng được trở về không gian quen thuộc của mình. Cậu ngồi co ro trên giường trong căn phòng ngủ nhỏ, lòng vẫn còn bâng khuâng vì những sự kiện xảy ra ở trường – từ cái tát đau điếng của Phì Biểu đến ánh mắt sắc lạnh của Từ Vân Siêu. Nhưng điều khiến cậu bất an nhất không phải là đám du côn lớp trên, mà là những ý nghĩ kỳ lạ cứ lởn vởn trong đầu về mẹ mình – cô Vương Vũ Hân, người vừa là mẹ, vừa là cô giáo chủ nhiệm đầy nghiêm khắc.
Cậu đang cố gắng tập trung vào bài tập toán trên bàn, nhưng đầu óc lại trôi dạt về hình ảnh buổi sáng, khi mẹ mặc bộ vest đen bó sát, đôi tất da mỏng manh ôm lấy cặp chân thon dài, và cả đường viền mờ nhạt của chiếc quần lót hiện lên dưới lớp váy. Lưu Dương lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ ấy, nhưng càng cố quên, chúng càng bám riết lấy cậu. Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo cậu về thực tại.
“Cốc… cốc… cốc…” – Tiếng gõ cửa nhẹ như gió thoảng, kèm theo giọng nói dịu dàng của mẹ: “Dào Dạt, mẹ vào được không con?”
Lưu Dương giật mình, tim đập thình thịch. Cậu vội vàng chỉnh lại tư thế, cố che giấu vẻ bối rối trên mặt. “Dạ… dạ, được ạ…” – Giọng cậu run run, như thể vừa làm điều gì đó sai trái.
Cánh cửa từ từ mở ra, và mẹ cậu bước vào. Cô Vương Vũ Hân vừa tắm xong, mái tóc màu hạt dẻ còn ẩm ướt, được buộc gọn thành một búi nhỏ sau gáy. Cô mặc một bộ đồ ngủ lụa màu vàng nhạt, kiểu dáng dài tay dài chân, kín đáo nhưng vẫn toát lên một nét quyến rũ khó cưỡng. Bộ đồ lụa mỏng nhẹ ôm lấy cơ thể, làm nổi bật những đường cong mềm mại mà ngày thường cô luôn che giấu dưới những bộ vest nghiêm nghị. Lưu Dương nuốt nước bọt, cố gắng không nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt cậu vẫn vô thức lướt qua đôi chân thon dài ẩn dưới lớp lụa mỏng, nơi từng được bao bọc bởi đôi tất da sáng bóng buổi sáng.
“Dào Dạt, con sao thế? Sao đầu đầy mồ hôi thế này?” – Mẹ ngồi xuống mép giường, cách cậu khoảng một mét, giọng nói dịu dàng nhưng mang chút lo lắng. Cô nghiêng đầu, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng nhìn cậu đầy quan tâm, như thể đang cố đọc suy nghĩ của con trai.
“Dạ… con không sao ạ…” – Lưu Dương lí nhí, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng mồ hôi trên trán đã tố cáo sự lo lắng của cậu.
Mẹ mỉm cười nhẹ, mái tóc ẩm buông vài lọn lòa xòa trước trán, làm cô trông trẻ trung hơn so với dáng vẻ nghiêm khắc ở trường. “Con muốn kể mẹ nghe xem vừa nãy con làm gì ngoài phòng tắm không?” – Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng câu hỏi như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Lưu Dương.
“Con… con không có gì đâu ạ…” – Cậu lắp bắp, cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt mẹ. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh lúc chiều, khi cậu lén lút đứng ngoài cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy và tưởng tượng ra những điều không nên nghĩ. Cậu đã vô tình phát hiện chiếc sọt đồ bẩn dưới bồn rửa mặt, nơi có đôi tất da mà mẹ mặc hôm thứ Hai. Chỉ nghĩ đến thôi, mặt cậu đã nóng bừng.
“Con nghĩ mẹ ngốc đến thế à?” – Mẹ cười khẽ, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng mang chút trêu đùa. “Mẹ là mẹ con, lại còn là cô giáo của con, Dào Dạt. Con có chuyện gì cứ nói với mẹ, mẹ không mách ba đâu.”
Lưu Dương cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ. Cậu muốn chui xuống đất để trốn, nhưng không thể. Mẹ vẫn ngồi đó, ánh mắt dịu dàng nhưng như xuyên thấu tâm can cậu. “Con… con xin lỗi ạ…” – Cuối cùng, cậu lí nhí, tay run run lấy từ dưới gối ra đôi tất da màu nude, thứ mà cậu đã lén lấy từ sọt đồ bẩn. Đôi tất mỏng manh, mềm mại, vẫn còn vương chút hương thơm nhè nhẹ của mẹ, khiến tim cậu đập thình thịch khi cầm trên tay.
Mẹ nhìn đôi tất, không hề tỏ ra giận dữ hay ngạc nhiên. Cô chỉ khẽ gật đầu, như thể đã đoán trước mọi chuyện. “Mẹ biết ngay mà, vừa nhìn sọt đồ là mẹ biết thiếu cái gì rồi,” – Cô nói, giọng vẫn dịu dàng. “Không sao đâu, Dào Dạt. Con thích đôi tất của mẹ à?”
“Không… không phải đâu ạ…” – Lưu Dương vội chối, mặt đỏ như gấc, đầu cúi thấp đến mức chạm ngực.
“Thế sao con lấy nó làm gì?” – Mẹ nghiêng người về phía trước, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cậu. Hành động ấy khiến Lưu Dương càng thêm bối rối, vừa ấm áp vừa xấu hổ. “Thích thì cứ nói, không có gì phải ngại cả.”
“Con… con thích ạ…” – Cậu gần như thì thào, cảm giác như muốn ngất đi vì xấu hổ. Lời thú nhận ấy như một tảng đá nặng trĩu rơi khỏi lồng ngực, nhưng đồng thời cũng khiến cậu cảm thấy mình vừa phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ.
Mẹ cười nhẹ, ánh mắt cô tràn đầy sự thấu hiểu. “Con trai, thích tất chân là chuyện bình thường thôi, nhất là ở tuổi dậy thì như con. Chẳng có gì kỳ lạ hay đáng xấu hổ cả.” Cô ngừng lại, nhìn sâu vào mắt cậu. “Nhưng con có thể nói mẹ nghe, con lấy tất chân để làm gì không? Chỉ ngắm thôi, hay còn làm gì khác?”
Lưu Dương cảm thấy mặt mình như bốc cháy. Cậu muốn nói rằng mình chỉ tò mò, chỉ muốn ngắm, nhưng ký ức về việc cậu đã đưa đôi tất lên mũi, hít lấy hít để mùi hương nhàn nhạt còn sót lại, khiến cậu không thể mở miệng. “Con… con không làm gì đâu ạ…” – Cậu lí nhí, biết rằng mẹ sẽ không dễ dàng tin lời nói dối vụng về ấy.
“Thôi được, mẹ không ép con,” – Mẹ mỉm cười, đứng dậy, bộ đồ ngủ lụa khẽ lay động theo từng bước chân. “Nhưng mẹ muốn con nhớ, có chuyện gì cũng có thể nói với mẹ. Mẹ không chỉ là mẹ, mà còn là bạn của con. Được không?”
“Dạ… dạ được ạ…” – Lưu Dương gật đầu, lòng vẫn còn rối bời. Khi mẹ rời khỏi phòng, cậu nằm vật ra giường, ôm chặt đôi tất da trong tay, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề. Cậu biết mẹ không giận, nhưng sự thấu hiểu của mẹ lại khiến cậu càng thêm bối rối. Mình bị làm sao thế này? – Cậu tự hỏi, trong khi ánh đèn vàng nhạt vẫn chiếu lên đôi tất da, như một lời nhắc nhở về những cảm xúc khó hiểu đang lớn dần trong lòng.

Bình luận

Để lại bình luận