Chương 3

– Cơn Thịnh Nộ Của Ông Nội Và Vết Sẹo Đầu Đời
Trần Văn Thắng không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy. Sau khi đuổi vợ gã thợ mộc về bằng cửa sau, hắn đóng chặt cửa chính, trên tay lăm lăm một cây gậy gỗ to bằng cổ tay trẻ con. Hắn lôi tôi từ gầm giường ra như lôi một con chó ghẻ.
“Địt mẹ mày! Thằng ranh con khốn nạn! Mày làm hỏng chuyện tốt của tao!” Vừa chửi thề những câu tục tĩu nhất, hắn vừa quất cây gậy xuống mông tôi không thương tiếc. Vút! Vút! Bốp! Mỗi nhát đánh là một lằn ranh đỏ ửng, rồi tím bầm hiện lên trên da thịt non nớt. Tôi đau đớn gào khóc, lăn lộn trên sàn nhà lạnh lẽo. Bản năng sinh tồn khiến tôi đưa tay ra sau đỡ đòn.
Rắc! Một tiếng động khô khốc vang lên khi cây gậy giáng mạnh xuống bàn tay nhỏ bé của tôi. Một cơn đau buốt óc truyền thẳng lên tận đỉnh đầu. Ngón tay trỏ của tôi gập lại ở một góc độ kỳ dị. Tôi thét lên một tiếng thất thanh, xé ruột xé gan rồi ngất lịm đi trong bóng tối bao trùm.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen. Tiếng ồn ào huyên náo vọng vào tai tôi. Tôi lờ mờ nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà, xung quanh là rất nhiều người. Ông nội tôi đã về. Hàng xóm đã kể lại mọi chuyện – tiếng la hét của tôi, tiếng chửi bới của bố tôi, và cả bóng dáng vợ gã thợ mộc đầu bù tóc rối chạy trốn khỏi nhà tôi.
Bác Thường hàng xóm đang chỉ tay vào mặt Trần Văn Thắng mà mắng: “Thằng Cột kia! Mày còn là người không? Con mày ngất xỉu rồi, tay nó gãy rồi mà mày còn đứng đó hút thuốc à? Đưa nó đi trạm xá mau!”
Bố tôi lúc này mới như sực tỉnh, mặt tái mét, vội vàng bế xốc tôi lên chạy về phía trạm xá. Có lẽ đó là lần duy nhất trong đời hắn cảm thấy sợ hãi và hối hận vì hành động của mình đối với tôi.
Tại trạm xá, bác sĩ đang nắn xương cho tôi. Cơn đau thấu trời khiến tôi tỉnh hẳn, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, hàm răng va vào nhau cầm cập. Tiếng xương rắc rắc khi được nắn lại nghe như tiếng tử thần đang nghiến răng bên tai. Đúng lúc đó, cửa trạm xá bị đạp tung.
Ông nội tôi xuất hiện như một hung thần. Trên tay ông lăm lăm con dao rựa dùng để chặt củi, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn dầu leo lét. Ông nhìn thấy bố tôi đang đứng hút thuốc ở cửa, vẻ mặt dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Cơn giận tích tụ cả đời người bùng nổ. Ông không nói một lời, lao thẳng vào bố tôi, cánh tay gân guốc vung cao con dao sắc lẹm.
“Tao chém chết mày! Cái thứ súc sinh cầm thú!” Ông gầm lên, tiếng gầm chứa đựng sự thất vọng tột cùng của một người cha đối với đứa con hư hỏng.
Trần Văn Thắng, kẻ vừa nãy còn hung hăng đánh đập con mình, giờ đây sợ vỡ mật. Hắn hét lên “Giết người rồi!” và bỏ chạy thục mạng. Ông nội tôi, dù tuổi đã cao, vẫn đuổi theo hắn bén gót. Cuộc rượt đuổi náo loạn cả thôn xóm yên tĩnh. Cuối cùng, phải nhờ đến bốn, năm thanh niên trai tráng trong làng mới giữ được ông lại, tước con dao khỏi tay ông.
Ông bị giữ chặt, nhưng vẫn vùng vẫy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ: “Buông tao ra! Để tao chém chết nó! Nó đánh gãy tay thằng Lâm! Nó là cầm thú! Tao đi tù cũng được, tao phải giết nó!”
Bà nội tôi chạy theo, vừa khóc vừa van xin: “Ông ơi! Ông bình tĩnh lại đi! Thằng Cột nó sai rồi, nhưng nó là con mình mà… Ông giết nó thì thằng Lâm mồ côi à?”
Câu nói ấy như rút hết sức lực của ông. Ông buông thõng hai tay, ngồi sụp xuống đất, khóc tu tu như một đứa trẻ. Đêm đó, cả làng không ai ngủ được.
Sự kiện kinh hoàng ấy đã khiến vợ gã thợ mộc không còn mặt mũi nào ở lại làng. Chị ta và Trần Văn Thắng trở thành đề tài đàm tiếu trong mọi bữa cơm, chén trà. Gã thợ mộc thì im lặng, nhẫn nhục chịu đựng sự sỉ nhục.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó. Ngay khi ngón tay tôi vừa lành lặn, vào một đêm mưa gió bão bùng, Trần Văn Thắng và vợ gã thợ mộc đã lén lút thu dọn hành lý, bỏ trốn cùng nhau. Họ bắt chuyến xe khách đêm, đi về một nơi vô định, bỏ lại sau lưng người cha già, người mẹ yếu và đứa con trai nhỏ với trái tim đầy vết sẹo. Ông nội tôi sau này vẫn thường bảo: “Ngày hôm đó, tao coi như đã chém chết nó rồi.”
Tám năm đằng đẵng trôi qua, bố tôi không một lần quay trở lại.
________________

Bình luận

Để lại bình luận