Chương 3

Mẹ cười.

“Đó mới là chị gái của tôi chứ.” Dì Thanh Mai nói. “Em đang thuyết phục chị đấy. Hãy đồng ý đi nào.”

“Tốt thôi, sao cũng được, tao sẽ chơi cùng.” Mẹ nói. “Liệu có hại gì không đây?”

“Cứ theo tâm trạng của mình thôi. Tại sao em phải luôn dạy chị mình cách để vui chơi nhỉ?”

“Thôi đừng nói nữa, gọi chúng xuống đây đi. Tao không thể tin nổi mình đang làm chuyện này đấy. Mày thật là điên khùng.”

“Các cậu bé ơi!” Dì Thanh Mai hét to và cười lớn. “Xuống đây mà tận hưởng hai cái đít thiếu nữ nào!”

“Ơ, cái con Thanh Mai này!”

Dì tôi cười.

Tôi nhìn thằng em họ.

“Mọi chàng trai có một bà mẹ nóng bỏng đều mơ đến chuyện này.” Thằng Minh Tuấn nói. “Đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Nói xong nó đứng dậy và vội vã xuống lầu.

Tôi đứng lên và buộc mình phải bình tĩnh. Nhìn qua hành lang trên lầu hướng đến phòng tôi, tôi đang nghĩ đến việc thay cái quần jean thì dì Thanh Mai hét lên:

“Minh Tuấn ơi, còn một con ngựa giống khác ở trong nhà này đâu rồi?”

Có ai nói năng kiểu như vậy không? Nhưng dì tôi luôn nói thế đấy. Tôi đi xuống cầu thang và rẽ sang phải để vào phòng khách, nơi hai bà mẹ đang chờ chúng tôi.

Thằng Minh Tuấn không hề nói láo – hai bà mẹ của chúng tôi trông thật hấp dẫn. Dì Thanh Mai là mẫu người phụ nữ thấp bé, nhỏ nhắn và gầy gò. Thứ to lớn duy nhất trên người dì là nụ cười và cặp vú. Dì tôi 34 tuổi, với mái tóc đen huyền được cắt thành từng lớp sắt nét và một làn da nâu sạm, mang đến cho dì một diện mạo gần như người Mỹ bản địa, thứ chiếm một tỷ lệ nhỏ trong DNA của chúng tôi. Ông ngoại của chúng tôi có một phần tư hoặc ít hơn là dòng máu người da đỏ Cahuilla. Dì đang mỉm cười, đôi tay mở rộng, trên tay phải của gì đang cầm một ly rượu vang đỏ.

“Cháu trai yêu dấu của tôi đây rồi.” Dì Thanh Mai nói, đôi mắt nâu đã mơ màng bởi rượu.

Dì tôi đang mặc áo thun dây ngắn hở rốn màu đen lệch vai, loại áo trông như có thể rơi xuống và khoe vú bất cứ lúc nào. Không có dây đeo trên vai, chứng tỏ dì không mang nịt vú. Bên dưới dì mặc quần jean phủ bên ngoài đôi vớ dài kiểu vải lưới. Dì Thanh Mai sở hữu nữa tá quán rượu bikini mà dì giành được sau khi ly hôn. Chồng cũ của dì còn được sáu quán. Và dì tôi ăn mặc như thể sắp chạy xuống một trong số các quán rượu đó để trông coi nó.

Mẹ Lan Hương của tôi thì đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài, bọc da màu đen. Trong khi dì Thanh Mai thấp nhỏ và gầy thì mẹ tôi có chiều cao trung bình, mảnh mai, cặp vú hơi to và làn da hơi rám nắng, nhưng có màu trắng lộ ra như một lớp bóng láng ở bên dưới. Mẹ có mái tóc vàng cắt ngắn, uốn vòng cung ở hai bên đầu, có một phần tóc chạy xuống giữa hộp sọ. Đôi mắt mẹ tôi có màu xanh lợt, khuôn mặt thanh tú ngây thơ và có cái mũi nhỏ nhắn giống như em gái mình.

Mẹ mỉm cười nhìn tôi qua mép ly rượu lớn. Mẹ đang mặc bộ đồ ngủ pajamas bằng vải bông để cho thoải mái và phong cách, trên lớp vải lấm tấm những hình trái tim màu hồng.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Ồ, vậy ra thằng Minh Tuấn không nói với cháu rồi.” Dì Thanh Mai cười. Dì nhìn sang con trai mình, đang ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với mẹ tôi ngồi trên ghế sofa. “Hai cậu bé may mắn sẽ được học những điều thú vị của chuyện hẹn hò!” Dì cúi người tới trước. “Từ những bà mẹ của mình! Sao hả? Thật tuyệt vời phải không?”

Mười phút sau, tôi đang ngồi trên ghế dài đối diện với tivi. Mẹ tôi ngồi ở bên trái tôi, còn bên trái của mẹ là dì Thanh Mai, tiếp theo đó là thằng Minh Tuấn. Ánh sáng mặt trời đã tắt, những bóng đèn cũng được bật tắt, và thứ ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ chiếc tivi thông minh 4k có màn hình 65 inch của mẹ tôi.

“Mình xem gì đây?” Mẹ hỏi. Bà có một ly rượu mới trong tay trái, cũng như em gái mình.

“Một bộ phim của Pháp.” Dì Thanh Mai đáp.

Bình luận

Để lại bình luận