Chương 3

Đó không phải là nụ hôn nồng cháy cuồng nhiệt, chỉ là một cái chạm khẽ khàng e dè nhưng lại đủ sức khiến cả thế giới xung quanh ngưng đọng. Tôi nghe như bị ai đó dí điện vào người mình, như một cú sốc mềm mại khiến toàn thân tôi tê dại. Hơi thở tôi đứt quãng, và rồi tôi nhắm mắt lại.

Nụ hôn đã sâu hơn một chút. Duy siết chặt eo tôi hơn nữa như muốn kéo tôi hòa vào cơ thể nó. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể nó và cả cái run rẩy nhẹ nhàng. Đó là cái run của một đứa trẻ lần đầu nếm trải điều cấm kỵ, hay của bản năng đang trỗi dậy mạnh mẽ? Tôi không biết nữa. Lúc đó trong đầu tôi chỉ thấy hỗn loạn. Một bên là tiếng nói của lương tâm, của đạo đức, của những chuẩn mực xã hội mà tôi, với tư cách là một giảng viên, vẫn hàng ngày giảng dạy. Một bên là dục vọng, là khao khát được lấp đầy khoảng trống đã mục rữa trong tâm hồn. Và lạ lùng thay, bên thứ hai lại mạnh hơn, nó mạnh hơn rất nhiều.

Duy khẽ di chuyển kéo tôi nằm hẳn xuống giường cùng với nó. Chiếc chăn ấm áp bao trùm lấy hai mẹ con. Mùi hương nam tính của nó trở nên đậm đặc hơn quấn lấy tôi. Nụ hôn của Duy dần trở nên táo bạo. Môi nó miết chặt lên môi tôi rồi từ từ mở ra để tìm kiếm sự đáp lại. Tôi cảm thấy lưỡi nó khẽ chạm vào môi mình, một cái chạm dò dẫm, non nớt nhưng đầy khát khao. Tôi không đẩy ra. Ngược lại, tôi đang bị một lực hút vô hình kéo mình lại gần hơn. Tôi không hiểu sao mình lại hé môi để Duy ngay lập tức lấn tới. Lưỡi nó luồn vào khoang miệng tôi bắt đầu khám phá một cách vụng về. Tôi không biết mình đang làm gì. Tôi chỉ biết trong khoảnh khắc đó, tôi không muốn nó dừng lại.

Cơ thể tôi nóng ran không phải vì sốt, mà vì một ngọn lửa nào đó đang bùng lên từ sâu thẳm bên trong. Bàn tay Duy trượt từ eo tôi xuống hông rồi miết nhẹ lên đùi. Như có một cơn rung động mãnh liệt lan tỏa khắp thân thể. Có lẽ tôi đã vô ý rên lên một tiếng rất nhỏ, tiếng rên mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể phát ra. Duy hiểu đó là sự đồng thuận. Bàn tay nó không còn e dè nữa, từ từ di chuyển lên phía trên chạm vào những đường cong nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi. Lớp áo ngủ mỏng dường như không còn ý nghĩa gì. Tôi cảm nhận được từng ngón tay nóng bỏng của nó lướt qua da thịt khiến tôi run rẩy. Trong bóng tối và vắng lặng giữa đêm mưa, tiếng thở dốc của chúng tôi hòa vào nhau trở thành thứ âm thanh duy nhất trong căn phòng này.

Duy rời môi tôi thở hổn hển. Tôi hé mắt nhìn nó. Khuôn mặt nó đỏ bừng, ánh mắt đục ngầu vì một khát khao không thể gọi tên, nhưng vẫn có nét ngây thơ của tuổi trẻ. Nó nhìn tôi như đang chờ đợi. Chờ đợi một lời nói, một thái độ đẩy ra, hay một sự chấp thuận. Tôi đưa tay lên vuốt nhẹ má Duy. Da thịt nó nóng rực. Chẳng hiểu sao không có một lời nào thoát ra khỏi môi tôi. Tôi không thể nói, không muốn nói, hay chính xác là tôi không biết phải nói gì nữa. Mọi nguyên tắc, mọi giới hạn dường như đã tan biến trong làn hơi nóng hầm hập này. Duy đặt tay lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón tay cái nó lướt qua môi tôi rồi trượt xuống cằm.

* Mẹ…

Nó vừa gọi tôi không phải bằng tiếng “mẹ” thông thường, mà là một âm thanh trầm đục đầy ma mị. Và rồi nó gắn lên môi tôi một lần nữa. Lần này nụ hôn không còn e dè mà dữ dội hơn, chiếm đoạt hơn. Miệng nó ngấu nghiến môi tôi, lưỡi nó lùng sục khắp khoang miệng như muốn nuốt chửng lấy tôi. Đầu óc tôi chợt quay cuồng, hơi thở cũng gấp gáp. Toàn thân tôi nhũn ra như một con rối không xương. Tôi không còn nhận thức được thời gian nữa.

Bình luận

Để lại bình luận