Chương 3

Đêm đó, tôi nằm trên chiếc giường tre quen thuộc, trằn trọc không sao ngủ được. Ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ chiếu vào phòng một vệt sáng bạc. Tiếng côn trùng rỉ rả ngoài vườn như một bản nhạc đêm quen thuộc. Trong đầu tôi ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Niềm vui sướng khi đậu đại học, sự háo hức về cuộc sống sinh viên sắp tới ở Sài Gòn – một thành phố hoa lệ mà tôi mới chỉ được biết đến qua sách báo và tivi. Rồi cả những lo lắng mơ hồ về một môi trường sống hoàn toàn mới lạ.

Nhưng trên hết, sự hồi hộp lớn nhất lại đến từ việc tôi sắp được ở cùng người mẹ xinh đẹp của mình. Hình ảnh mẹ Hằng với mái tóc đen dài, làn da trắng ngần, nụ cười rạng rỡ và giọng nói ấm áp cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Những giấc mơ về mẹ, những cảm xúc thầm kín mà tôi cố gắng chôn giấu bấy lâu nay dường như lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Tôi biết, những suy nghĩ này là không đúng đắn, là tội lỗi. Nhưng lý trí không thể nào ngăn cản được những rung động tự nhiên của một trái tim mới lớn đang hướng về một hình mẫu quá đỗi hoàn hảo và gần gũi.

Sài Gòn. Hai tiếng ấy giờ đây không chỉ mang ý nghĩa về một tương lai học tập rộng mở, mà còn gắn liền với hình ảnh của mẹ. Khoảng thời gian sắp tới, được sống cùng mẹ, chăm sóc mẹ, và có lẽ, được gần gũi mẹ hơn, khiến lồng ngực tôi phập phồng một niềm mong đợi khó tả. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ không để mẹ phải phiền lòng, sẽ là một đứa con ngoan. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể xua đi những ý nghĩ về việc được ở gần “người phụ nữ lý tưởng” trong lòng mình.

Cơn gió đêm thổi qua cửa sổ mang theo hơi sương lành lạnh. Tôi kéo chiếc chăn mỏng lên ngang ngực, cố gắng xua đi những ý nghĩ miên man để chìm vào giấc ngủ. Nhưng hình ảnh mẹ Hằng, với vẻ đẹp dịu dàng và quyến rũ, vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí, hứa hẹn một cuộc sống mới đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập những điều bí ẩn và hấp dẫn ở phía trước. Sài Gòn ơi, và mẹ ơi, con sắp đến rồi đây.

Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa đủ gay gắt để xuyên qua lớp mây mỏng, rải vàng lên con đường đất quen thuộc của làng tôi, mẹ và tôi đã sẵn sàng cho chuyến đi định mệnh. Mẹ tôi, Diễm Hằng, đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo cánh mỏng manh màu be, chất liệu mềm mại ôm sát lấy đường cong tuyệt mỹ của cơ thể. Tôi đứng tựa cửa, lặng lẽ quan sát. Chiếc áo, dường như được sinh ra để tôn vinh vẻ đẹp của mẹ, khoe trọn cặp ngực đầy đặn, căng tròn, nhấp nhô đầy sức sống. Mỗi cử động nhỏ của mẹ đều khiến chúng dường như muốn thoát ly khỏi lớp vải mỏng, mời gọi và quyến rũ đến lạ. Chiếc váy hoa nhẹ nhàng, bay bổng theo từng bước chân, để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn màng không tì vết – một sự khác biệt rõ rệt so với những đôi chân rám nắng, chai sạn của những người phụ nữ thôn quê.

Tôi không thể rời mắt khỏi mẹ. Vẻ đẹp của mẹ, dù đã quá quen thuộc, vẫn luôn khiến tôi phải thổn thức. Trong những bộ quần áo giản dị nhất, mẹ vẫn toát lên một vẻ đẹp khó cưỡng, một sự sang trọng tự nhiên mà không ai trong làng có thể sánh bằng. Tôi biết, vẻ đẹp này sẽ là thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn, và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, dù trong lòng vẫn xen lẫn một cảm giác khó tả, giữa tự hào và lo lắng.

Chúng tôi ra bến xe, nơi chiếc xe khách cũ kỹ đang đợi sẵn. Vừa đặt chân xuống bến, một làn sóng ồn ào, xô bồ của thành phố lập tức ập vào. Và rồi, như một lẽ tự nhiên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía mẹ tôi. Những người đàn ông đứng tựa vào xe máy, những ông xe ôm đang tán gẫu, tất cả đều ngừng lại, ánh mắt dán chặt vào bóng hình mẹ.

“Em ơi, đi đâu mà xinh đẹp thế này? Để anh chở cho, rẻ thôi mà!” Một ông xe ôm, chừng ngoài bốn mươi, với bộ râu quai nón lởm chởm, cất giọng trêu ghẹo, nụ cười phô ra hàm răng ố vàng.

Bình luận

Để lại bình luận